Chốn bình yên

01:09, 15/09/2022

 

Minh họa: Phan Nhân
Minh họa: Phan Nhân
Anh đốt một điếu thuốc rồi nhìn xa xăm ra hàng cây ban trắng ngoài kia. Chiếc ban công nhỏ của một quán cà phê vắng trở thành một điểm ngắm cảnh tuyệt vời dành cho những người hay tư lự. Vài giọt mưa rơi nhẹ như đón chào một giấc thu đang tràn về, anh giấu điếu thuốc vào trong nhưng lại có cảm giác như đang chường mặt ra ngoài “để được ướt”. Nếu tôi không khẽ nhích mình vào chiếc ghế trong để tránh tạt thì có cảm giác anh dường như quên mất sự tồn tại của tôi.
 
- Em uống gì?
 
Tôi khẽ chỉ vào cốc trà đã gọi khi nãy. Anh “à” lên một tiếng rồi vẻ mặt bối rối thấy rõ như đang tìm cách để giải thích cho sự vô tâm của mình. 
 
Tôi bắt gặp anh cùng vợ đến quán cà phê này non cũng đã hơn năm năm về trước. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau một cách vội vàng, cũng dễ hiểu thôi, quán cà phê này vốn rất vắng, dường như người tìm thấy người đã là một điều lạ. Tôi là một người thích sự yên tĩnh, thậm chí tôi không cần phải tìm một góc cũng đủ để có một không gian vắng lặng của riêng mình. Anh cùng vợ lên gác, chọn cho mình một chiếc bàn cạnh ban công, dường như tất cả của ga lăng đều đổ lên người đàn ông này, anh kéo chiếc ghế ra cho vợ, và khi một cơn gió nhẹ thổi qua anh đã nhắc:
 
- Trên này gió đấy, em khoác áo vào - Và bằng một chất giọng nhỏ nhẹ nhất tôi từng nghe, anh hỏi - Em uống gì? Ca cao nhé?
 
Tôi hay để ý mọi hành động của những người xung quanh mình, đôi khi chỉ một cử chỉ nhỏ, tôi cũng đã thấy sự tinh tế. Hai người không ngồi đối diện nhau mà cùng ngồi chung một phía. Chị có vẻ là một người phụ nữ yếu đuối khi thỉnh thoảng lại ho và trông anh rất lo lắng…
 
Lần đầu gặp thì còn chưa quen, sau những lần khác gặp, tuần có khi non ba bữa, khi đưa vợ lại chỗ ngồi, thi thoảng ánh mắt chúng tôi chạm nhau anh có chào tôi. Nghĩ cũng thật buồn cười khi đột nhiên tôi lại có cảm tình với một người đàn ông chưa quen biết. Rồi bẵng cách đây hai năm anh không đến nữa, tôi chợt nhớ lần cuối cùng thấy anh cũng là lúc anh không chọn cho mình chiếc bàn cạnh ban công nữa mà là một chiếc bàn ở tầng dưới. Ly ca cao chị vẫn hay uống cũng thay thành một ly sữa nóng, tôi nghe loáng thoáng anh hồ hởi khoe với chủ quán về một sinh mệnh sắp sửa chào đời…
 
Và rồi tròn một năm trước, tôi lại bắt gặp anh. Kể từ ngày anh đi, như một sự lập dị của nhớ nhung, tôi đến ngồi ở ngay chỗ ban công anh đã từng ngồi. Bầu trời ở đây rất khác, có hoa ban trắng, có những con người qua lại phía dưới đường, xe cộ nhộn nhịp và cả không khí cũng rất khác, yên tĩnh và cô đơn. Chỉ là khi thích một người, đột nhiên ta yêu cả những gì mà người đó đã từng nhìn. Vô thức tôi ngẩng lên, là anh, anh có vẻ hơi luống cuống vì chỗ ngồi quen thuộc đã có người ngồi. Anh trông khác, gương mặt có phần hơi già dặn và đôi mắt đau đáu buồn. Thoáng khẽ không thấy người phụ nữ vẫn hay đi cùng anh, tôi lấy hết can đảm cất tiếng:
 
- Nếu không chê, anh có muốn ngồi chung?
 
Và thế là câu chuyện của chúng tôi bắt đầu từ đó. “Tâm sự cùng người lạ” cũng là một cảm giác rất thú vị, như vừa quen biết về mình vừa không và đột nhiên chúng tôi thậm chí không cho nhau một cái hẹn nhưng tuần ba bữa, sau giờ tan tầm, thể nào cũng gặp nhau tại quán này và ngồi trò chuyện về những gì xảy ra trong ngày. Nó giống như cảm giác tâm giao hơn là sự hoang tưởng đang nảy nở trong lòng tôi. 
 
- Trước em hay thấy chị nhà…
 
- Vợ anh sức khoẻ yếu - Cách anh gọi chị rất dịu dàng - Trước còn đưa cô ấy đến được vì bác sĩ dặn năng đưa ra ngoài tản bộ.
 
Anh kể cho tôi nghe về chị, đó là người phụ nữ hết lòng vì gia đình. Ngay trước khi ưng thuận về với anh, vì gia đình mà dường như chưa bao giờ chị được công nhận là con dâu, rất nhiều mâu thuẫn xảy ra nhưng chị giấu tiệt, chỉ đến khi những người xung quanh nói ra, anh mới biết. Rồi cứ thế, vốn sức khoẻ yếu cũng như tâm lí bị suy kiệt, một lần chị đột quỵ và gần như không đi ra khỏi nhà nữa. Chỉ thi thoảng bác sĩ nói đưa đi ít thôi, rồi ngồi nghỉ để tránh tình trạng liệt.
 
- Cháu nhà mình lên mấy rồi anh nhỉ? À, em có từng nghe cách đây cũng một hai năm anh có khoe…
 
- Bé mất rồi em, vì sức khoẻ nên vợ anh…
 
Đột nhiên tôi cảm thấy một biển trời đau khổ đang đổ ập lên bờ vai người đàn ông này, dường như anh dằn vặt do chính gia đình mình khiến vợ anh suy kiệt… Và bất giác, sự thương cảm trong tôi dấy lên, tôi khẽ ôm anh vào lòng…
 
Chúng tôi bắt đầu có những cuộc gặp bên ngoài quán cà phê, có khi cùng nhau đi mua một món đồ gì đó, đi dạo phố, có khi lại cùng nhau đi ăn. Tất cả như một đôi tình nhân mới chớm yêu nhau với những nụ cười trên môi không khi nào ngớt. Tôi cảm thấy dường như bên tôi, cuộc sống mệt mỏi của anh đã bị gạt đi một bên, và sự chờ đợi mòn mỏi của tôi dường như đã được bù đắp. Chúng tôi cho nhau một mối quan hệ không tên, đủ để bước bên đời nhau, và không bị xã hội đánh giá, định nghĩa. Cứ thế, đã non năm nữa trôi qua… Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn day dứt, vì dù ở bên cạnh tôi nhưng mỗi ngày anh đều kể về chị. Có thể anh chỉ muốn trốn chạy sự mệt mỏi nhưng sự an tâm của anh luôn neo lại bên người vợ hiền đang chờ đợi. Và ngày đó cũng đã đến, ngày anh nhắn hẹn gặp tôi khác ngày hay gặp.
 
Cũng vẫn góc cũ, cũng vẫn ngồi đối diện nhau như luôn ngồi, anh nói lời xin lỗi tôi dù chúng tôi chưa khi nào đi quá giới hạn. Có lẽ chính vì thế, lời xin lỗi và sự day dứt trở nên nhẹ nhàng hơn. Tôi và anh đều không nói gì và cũng không gặp lại sau ngày hôm đó. 
 
Cũng một thời gian sau, tôi cũng đã yêu. Người đàn ông tôi yêu cũng thích sự tĩnh lặng như tôi và cũng cùng tôi quay lại nơi chốn xưa vừa đau đớn vừa kỉ niệm của mình. Và tôi gặp lại anh, bên cạnh anh là chị và một đứa bé đang chập chững đi những bước đầu đời… Anh khẽ mỉm cười nhìn tôi và người bên cạnh, cũng như tôi gật đầu chào anh. Vạt nắng ở đâu kéo một đường dài giữa màn mưa cứ như một ánh cầu vồng. Thật đẹp.
 
Truyện ngắn: LÊ HỨA HUYỀN TRÂN