Vợ xấu

Truyện ngắn: NGUYỄN THỊ BÍCH NHÀN        05:37, 06/03/2025
Minh họa: Phan Nhân
Minh họa: Phan Nhân

Đó là một căn nhà gỗ chật hẹp nép dưới chân đồi, cạnh con suối nhỏ. Không gần nhà dân. Buồn. Vùng này lõm, nhà ở thưa thớt như lược… gãy răng. Chỉ mấy nóc nhà nằm lẩn khuất dưới những tán cây to, buổi tối lờ nhờ một chút ánh sáng của đèn dầu rồi tối om. Người ta ngủ theo đồng hồ của gà. Cũng đúng, cả ngày bới móc tìm cơm thì phải lên giường khi gà lên chuồng, sức người có phải sức voi đâu.

Từ ngày Cường lên nhận công tác tại Trạm y tế, anh là người thứ hai ở nội trú - cùng bác Sáng, bảo vệ Trường Tiểu học An Sơn. Cường trẻ trung tráng khí. Không quá điển trai nhưng cuốn hút. Anh vốn tính sôi nổi, ưa náo nhiệt. Bây giờ ra vô tẻ ngắt, muốn ngồi cà phê cũng không có quán. Hiu hắt quá, ước chi nội trú có thêm người.

***

Đang loay hoay chuẩn bị bữa trưa thì nghe “cạch”, tiếng một chiếc ba lô đặt xuống nền nhà. Cường ngước lên thì thấy một cô gái đang lột khẩu trang. Hành lý kiểu này chắc là thành viên mới của nội trú. Mừng quá! Trông đợi rồi cũng có người nhưng anh nhìn cô gái bằng ánh mắt của một thằng đàn ông chưa vợ chứ không phải của “người cùng cảnh ngộ” (xa quê). Nàng không vừa mắt chút nào. Cường tự dưng đâm giận, hỏi có vẻ gắt:

- Đến đây nhận việc hả ?

- Dạ.

- Làm gì ?

- Dạ, đi dạy.

Rồi Thanh được biên chế về nội trú. Nàng đảm đương chuyện bếp núc nên ra “chỉ thị”, cả ba người sẽ ăn chung mâm.

Người tên Thanh mà chẳng có “thanh”… Cường náo nhiệt nên không thích một cô nàng kín tiếng. Càng kín tiếng càng khó nắm bắt. Thanh cứ lặng lẽ làm người đối diện không đoán được vui buồn. Ở trường về là lách tách dọn dẹp. "Ròm ròm mà giỏi thiệt!". Sân cỏ trước nội trú trong phút chốc trở thành vườn hoa. Nước nôi sinh hoạt phải đến nhà dân xin nhưng không vì thế mà nội trú thiếu nước (như ngày trước). Có Thanh, những thùng, những lu hầu như lúc nào cũng đầy nước. "Đàn bà thật diệu kì, ở đâu có đôi bàn tay họ là ở đó có thiên đường". Bác Sáng không tiếc lời khen - giờ mới thấy câu này chí lí, “vì Chúa không thể tạo ra thiên thần ở mọi nơi nên Người tạo ra phụ nữ”. Bác cứ cố tình khen to cho Cường nghe, nhưng anh thường tỏ vẻ không chú ý.

***

Bác Sáng là người Nha Trang, sắp về hưu nhưng cứ thảnh thơi một mình. Bác bảo Cường: "Kinh nghiệm của tớ là cứ thuận theo tự nhiên mà làm chàng trai à! Là sao ? Là phải quân bình âm - dương ấy". Bác nói rồi cười khà khà… "Thời buổi giờ tìm việc đã khó, xin chuyển công tác lại càng khó hơn. Thôi thì đất lành chim đậu, lo mà nghĩ đến chuyện thành vợ thành chồng với người ta để có bầu có bạn, ăn đời ở kiếp!".

Bây giờ Cường đã hiểu vì sao tối tối bác thường bỏ nội trú, thái độ rất “đắc chí” rồi. (Để xem, lửa gần rơm giỏi mà không bén!?).

Rõ chán! Bác cứ cố tình gán Thanh cho Cường. Những lúc như thế, anh nhảy nhồng như vôi phải đỉa. "Bộ muốn vùi dập đời trai tui hả trời? Hoa lài cắm bãi cứt trâu sao đang? Thanh à? Mơ đi! Chừng nào những người đàn bà khác trên thế gian này tuyệt chủng đã". Người chi đâu xấu lạ, xấu từ A tới Z, xấu toàn tập luôn. Thân thể lều khều, mỏng tang như tờ giấy. Ngực mông lép kẹp. Đã vậy lại còn răng hô, mắt lồi, à, bà mụ còn khuyến mãi thêm nước da màu mủ chuối nữa. Tóm lại, Thanh là hình dung mẫu mực nhất của một “xú nữ” hiện đại.

***

Ba mẹ Cường thúc anh kiếm vợ. Đã qua tuổi “nhi lập” mười năm rồi chứ ít  gì. Trời ơi, đừng có hối nữa mà. Vợ chứ có phải bánh kẹo, quần áo đâu mà chui vô chợ lượm đại cho xong. Cường cũng kiếm rồi đấy chứ. Kiếm thiếu điều… bét mắt. Những cô ở địa phương, học hành đàng hoàng đã định cư thành phố hết rồi, về chi xóm núi khô cằn. Những nàng ít học đầu bù tóc rối với rừng rẫy, nhìn nhem nhuốc lắm. Trong khi mình, dầu gì cũng công chức điển trai. Mẹ anh đòi sống chết: "Mầy phải có cháu cho tao bồng trước khi chui vô bốn miếng ván!". Rõ khổ! Dòm qua dòm về, cuối cùng chỉ mỗi Thanh còn “đơn thương độc mã”.

Thanh chỉ hợp với vai bạn bè chứ người tình thì “khó nuốt”  lắm. Nàng là chỗ để phàn nàn những bức xúc người, phẫn nộ đời thôi. Quá lắm thì những đêm trăng, nhớ nhà, nhớ phố, gác công việc lại, rủ nhau ra cửa ngồi nhìn trăng. Cường đàn ghi-ta cho Thanh hát. "Xấu xấu mà hát hay gớm!". Giọng trong veo, thánh thót ma mị. "Có một người vợ biết im lặng thì còn gì bằng? Đời vốn đã quá ồn ào rồi!" - Bác Sáng "thúc đít" nhiệt tình làm Cường phải lưu tâm. Hơn ai hết, anh biết, anh không thể sống đời độc thân, cũng không còn trẻ dại để phiêu lưu tìm kiếm tình yêu truyền kì. "Nhưng cả đời phải chung giường với cô vợ Thị Nở? Ôi thôi thôi…, mình nào phải tên xấu hem, nát rượu như Chí Phèo".

***

Đêm ấy mưa lất phất. Xóm núi bỗng dưng lạnh. Bác Sáng lại đội áo mưa đi uống trà với mấy ông bạn già. Đi mấy bước quay đầu dặn: "Tối nay tớ không về, mưa gió nẩy nả…".

Một trai một gái trong căn nhà gỗ, chút ánh sáng của đèn không thể sáng lên nỗi buồn hiu quạnh. Cường qua phòng Thanh lục cơm nguội vì chiều làm xong còn xuống thôn có chút việc nên lỡ bữa.- Tối nay nổi mưa, tự dưng nhớ nhà quá…

Ăn xong, anh không nỡ dửng dưng nên kéo ghế ngồi cạnh Thanh, ngồi im như một sự chia sẻ. Rồi như thấy không tiện, Cường nói đủ chuyện Đông Tây kim cổ.

Chiếc máy cát-sét cũ vẫn rè rè hát "yêu nhau cho nhau nụ cười…", "kiếp nào có yêu nhau thì xin tìm đến mai sau…".  Hát đến "hãy yêu nhau đi, bù đắp cho trăm năm…" thì cọc cạch rè rè. Thanh đứng dậy định đi tắt máy, Cường muốn kể nốt câu chuyện đang nói dở nên kéo nàng xuống. Chắc lỡ tay nên lực hơi mạnh. Trượt chân, Thanh ngã vào người anh, cô bối rối tìm cách đứng dậy. Run rẩy.

Đêm mưa trai đơn gái chiếc trên núi, thế là chuyện gì tới rồi cũng phải tới…

***

Cường bây giờ là trạm trưởng. Thanh là hiệu phó trường tiểu học. Trạm, trường có thêm nhiều nhân viên mới.

Sáng hôm ấy, Thanh lên trường hơi muộn, vô tới cửa văn phòng thì thấy mấy cô chụm ba chụm bảy:

- Ông Cường lấy bà Thanh vì đã trót dại “tạm ứng” thôi! Không chó bắt mèo đóng thế! Chứ dễ dầu gì một người đàn ông có mã đẹp lại đi ưng một nàng xấu đau xấu đớn như… Thị Nở.

Chị Trang ở bên trạm y tế qua chích ngừa uốn ván cho học sinh nghe vậy thì gắt:

- Ai bảo Thị Nở không có người si mê!?

Thanh nghe xong, đánh tiếng động rồi tỉnh bơ bước vô phòng làm việc của mình, ai nấy đều nói ba la những chuyện chọc cười gượng gạo. Chị Trang làm xong thì qua xin phép cô hiệu phó về trạm.

Ngày hôm sau đến cơ quan, không cần rón rén cũng nghe được điều người ta đang thẽ thọt: "Đêm hôm tui gặp ông Cường với bà Trang dưới phố. Coi bộ tình tứ lắm". "Đồng nghiệp đi chung, cũng thường thôi mà". "Nó bất thường ở chỗ, nhà bà Trang ở gần đấy, tui là tui nghi lắm…". "Người ta thân gái xa chồng, mình dân có vợ, làm gì mà cứ kè kè bắt ghét".

Lần này thì không thể tỉnh bơ bước vô bàn làm việc nữa, Thanh chết trân ngoài cửa, mồ hôi vã ra như tắm. Lau vội những giọt nước rỏ ra ở mắt rồi quay ra nhà xe.

***

Cu Bom diện quần áo mới, đòi mẹ chở lên buôn Diêm xem người ta đánh cồng chiêng, nhảy A ráp. Mẹ con áo xống đàng hoàng rồi thì Cường dắt xe ra, dặn:

- Bom lên trạm chơi với bố. Em ở nhà coi tiệm bán thuốc, nếu chỉ là cảm mạo bình thường thì cứ như mọi hôm mà bán. Nếu bệnh nhân đến vì những triệu chứng khác thì bảo họ đến trạm, có anh trực.

Thanh gật đầu. Chị là vậy, mọi việc lớn nhỏ trong nhà nhất nhất đều theo sự cắt đặt của chồng.

Trưa hôm đó, một vài người bạn ở phố đi công tác trên huyện bảo trưa sẽ ghé nhà ăn cơm. Thanh lật đật ra chợ, tạt qua trạm kêu chồng tranh thủ về sớm chơi với bạn. Dừng trước cửa, chưa kịp leo xuống xe, chị giật mình vì thấy bên trong ghế đá Cường đang ngồi với Trang. Nhìn sâu vô, con gái của Trang đang cùng Bom chơi trò gì đó ngoài vườn thuốc Nam. Trông bộ hai đứa nhỏ rất vui, hình như chúng rất thân nhau thì phải?

Rõ rồi. Mọi việc đã sáng tỏ như ban ngày. Không được khóc! Chị về nấu cơm chờ khách.

***

- Anh đem về cho em hai vị khách nữa nè!

Thanh đứng trong bếp nhìn ra. Ngơ ngác đến tái mặt, không hiểu chồng đang chơi trò gì. Chị miễn cưỡng gật đầu chào khách chứ không cười.

- Mẹ con Trang ăn cơm với vợ chồng mình rồi đi thẳng vô Nha Trang đoàn tụ với ông xã ở bên Pháp mới về.

Nói rồi anh lại ôm chị từ sau tới (trước mặt mẹ con Trang): Vợ chồng mình tối nay cũng gửi cu Bom cho ngoại rồi xuống phố tung tăng đi em, trăng đang đẹp, không yêu uổng lắm!