Tiếng đạn pháo vọng lại ngày một thưa thớt, mùi khét của thuốc súng tan dần trong không gian...
Minh họa: Phan Nhân |
Tiếng đạn pháo vọng lại ngày một thưa thớt, mùi khét của thuốc súng tan dần trong không gian. Anh chống khuỷu tay, cố nhướn cặp mắt nhìn về phía trước. Đau quá! Anh không thể nhìn thấy gì ngoài màu xám nhờ nhờ trước mặt. Trời dần chuyển về đêm. Hốc mắt bên phải nhói lên từng đợt. Anh nằm vật ra, đầu ngả vào một gốc cây rồi thiếp dần đi. Hai tay vẫn ôm chặt lấy khẩu AK47. Một tiếng động nhẹ khiến anh giật mình tỉnh dậy. Không còn nghe tiếng đạn pháo, tiếng súng đáp trả nhau nữa. Có lẽ đã quá nửa đêm. Giờ này đồng đội anh chắc đã rút hết về đơn vị rồi. Đêm thật yên tĩnh. Qua kẽ lá của những tán cây san sát nhau, anh thấy những ánh sao nhấp nháy. Bên chân bị thương đã mất cảm giác. Anh không còn cảm thấy đau nữa. Máu thấm ở ống quần đã bết cứng lại. Anh đưa tay sờ xuống phía dưới, bên ống quần nham nhở rách, cố nhớ lại tại sao mình lại có mặt trong bìa rừng này. Hốc mắt lại nhói lên. Đầu bắt đầu nhức, râm ran, râm ran như có những vết chích, như có đá tảng từ hai bên ép vào. Đau quá! Anh đưa hai tay lên ôm đầu, các đầu ngón tay bấu chặt vào da đầu.
- Ph…ương… Phương!
Anh chụp lấy bàn tay đang lay lấy mình bật dậy. Ngơ ngác.
- Ông lại mơ à? Hay ông đau ở đâu? Tôi thấy ông ôm đầu nhăn nhó nên đánh thức.
- Hình như tôi nghe thấy có người gọi mình.
- Vậy ông nhớ ra gì rồi?
- Cũng không chắc lắm. Trời tối, lác đác tiếng súng, xung quanh là cây rừng. Tôi chẳng nhìn thấy gì cả.
Ông Sinh vẫn nắm lấy bàn tay vợ. Khuôn mặt ông nhợt nhạt. Bà Mẩy thấy chồng có vẻ mệt thì thở dài:
- Thôi, chỉ là mê man lung tung. Ông đừng nghĩ nhiều làm gì. Mỗi lần như vậy, ông đều bị đau đến tái người đi. Ông xem, mồ hôi vã ra, ướt hết cả thế này cơ mà.
Bà Mẩy vừa nói vừa cầm cái khăn chấm chấm quanh mặt cho chồng. Thực tình bà cũng rất muốn ông nhớ ra mọi chuyện, nhớ được quê ông ở đâu để đưa ông về. Chứ thấy ông lúc nào cũng buồn buồn, muốn tìm về quê hương, gốc gác của mình mà không biết mình từ đâu lớn lên, không biết mình từng là ai, bà áy náy trong lòng. Bà cứ nghĩ nếu ngày ấy bà không đưa ông về đây, biết đâu đồng đội ông chẳng quay lại tìm, lại đưa được ông về quê hương… Thấy vợ ngồi thẫn thờ bên giường, ông Sinh gượng ngồi dậy, nhẹ nhàng:
- Bà lại thế nữa rồi. Tôi ơn bà còn chưa hết chứ đời nào lại trách bà. Ngày ấy không có bà phát hiện đưa về, không khéo giờ tôi đã là hồn ma lang thang vất vưởng rồi.
Bà Mẩy không nói gì thêm, nén tiếng thở dài. Giá kể có cách gì cho chồng nhớ lại được, để khỏi phải đau đớn, khổ sở thì hay biết mấy. Dù có khó đến mấy bà cũng sẽ làm cho bằng được. Bà nhớ lại buổi đó… Trời không nắng nhưng oi nồng, những đám mây xám ứ lại từng cục nặng nề. Mẩy chạy tìm nháo nhác khắp nơi. Từng mô đất, từng hố cá nhân, từng bụi cây. Đôi mắt Mẩy cay sè, mồ hôi hột túa ra như tắm. Quần áo bị ướt dính vào da thịt, cọ vào những chỗ trầy xước khiến Mẩy xót quá chừng. Nhưng Mẩy kệ. Vẫn chạy. Mắt vẫn đảo tìm khắp nơi. Mẩy vấp ngã dúi dụi. Lại thêm những vết trầy xước, bụi đất quyện với mồ hôi bám vào những vết thương mới. Mẩy ngồi bệt xuống một mô đất thở dốc. Không một bóng người. Có lẽ bọn chúng chỉ bắn vậy thôi. Có lẽ mẹ chưa về. Mẩy đứng lên, lững thững quay trở về. Bất ngờ nghe có tiếng động cơ, từ bầu trời phía xa, một chiếc máy bay địch lù lù xuất hiện, lao nhanh về bãi đất Mẩy đang đứng. Cô chạy vội về phía bìa rừng, ném mình nằm núp gọn vào phía mấy bụi cây. Chiếc máy bay lượn vòng vòng như đang tìm kiếm thứ gì đó một lúc rồi đảo đầu bỏ đi. Khi bầu trời yên tĩnh trở lại, Mẩy mới phát hiện, hình như chân cô đang đạp phải thứ gì đó. Mẩy thoáng rùng mình nhìn xuống. Là xác người! Cô đưa tay bịt miệng, đôi mắt sửng sốt, sợ hãi. Sau vài giây định thần lại, cô rụt rè đưa ngón tay gần mũi người này, cảm nhận hơi thở yếu ớt hắt ra. Còn sống. Mẩy cố hết sức sốc anh ta ngồi dậy, có vẻ bị thương nặng. Phía đuôi mắt bên phải bị cứa rách một đường dài xuống giữa má xéo xuống sát mang tai, máu đã khô lại, thịt tái nhợt. Phía đùi anh ta máu cũng đông cứng lại, ống quần rách toác ra để lộ cả mảng đùi xám ngoét. Anh ta không có áo mặc, khuôn ngực trần gầy gò đầy những vết trầy xước do bị gai cào. Bụi đất bám bê bết…
- Đến giờ tôi vẫn không thể hiểu ngày đó mình gầy gò, nhỏ thó như vậy, lấy sức đâu mà đưa ông về đến nhà không biết.
- Tôi thì chẳng nhớ gì. Ký ức của tôi chỉ bắt đầu khi tỉnh dậy trong căn nhà này. Có bà, có mẹ bên cạnh. Còn lại những chuyện trước đây chỉ là một khoảng trắng mênh mông. Đến cả cái tên của tôi trước đây là gì cũng chẳng nhớ nổi.
- Dạo gần đây, ông hay mơ chuyện cũ?
- Chẳng biết có phải chuyện cũ hay chỉ là mơ lung tung. Nhưng đã mấy lần, tôi nghe trong giấc mơ có người gọi tên mình. Không rõ lắm, nhưng hình như là Phương thì phải.
- Ngày ấy đưa ông về. Trên người ông chẳng có lấy một thông tin gì. Ông bị thương nặng, tám phần chết, chỉ còn hai phần sống. Trời phật phù hộ, ông còn sống lại được nhưng chẳng nhớ gì nên mẹ bảo gọi ông là Sinh. Sinh là sống. Là bắt đầu lại.
Ông Sinh nhăn nhó, vết sẹo dài trên má phải giật giật. Ông đưa tay lên xoa xoa rồi mân mê theo đường sẹo nổi bóng nhẵn từ phía tai lên đuôi mắt. Ông cứ ngồi như thế bần thần hồi lâu, bỗng quay sang phía vợ:
- Trời vẫn còn sớm lắm. Bà nằm xuống ngủ đi. Hay từ bữa sau, tôi dọn ra nằm bên giường con, khi nào nó về thì tính sau. Chứ cứ như này, bà toàn bị thức giấc vì những giấc mơ không đầu không cuối của tôi.
- Thế sao được. Để ông ngủ một mình, tôi chẳng yên tâm chút nào.
***
- Phương! Cậu sao rồi?
Phương ôm mặt, máu xối ra đỏ cả tay. Tiếng đạn pháo, tiếng bom nổ rát rạt bên tai. Trong bụi bay mù trời, trong mùi khét lẹt của thuốc súng và quần áo, da thịt, những bóng người cứ mập mờ. Minh sốc Phương lên, cõng chạy băng băng khỏi khu đất trống đang bị cày xới bởi đạn bom. Bỗng một tiếng nổ dữ dội sát bên mình. Phương cảm thấy mình bị bốc lên không trung, rồi bị ném đi. “Huỵch! Ự!”. Khi lờ mờ tỉnh dậy, Phương thấy mình nằm bên cạnh một gốc cây to, bìa rừng. Sau nhiều lần thiếp đi tỉnh dậy, Phương cố lết ra phía ngoài, mong tìm được đồng đội. Bò một lúc, Phương quơ phải Minh. Minh đã hi sinh. Phần ngực gần như vỡ nát ra, chiếc áo đang mặc rách tướp, sậm đen vì máu. Phương lấy con dao ngắn dắt bên hông, dùng hết sức còn lại của mình đào. Anh cứ đào từng chút từng chút, ngay chỗ Minh nằm. Có khi Phương lịm đi vì đau, vì đói khát, tỉnh dậy lại vội vàng đào. Bàn tay cầm dao của anh đã mỏi rã rời, các ngón tay đã cứng lại, bóp chặt cán dao. Cuối cùng cũng xong một chiếc hố cạn. Anh lấy hết sức còn lại, lết đến kéo người đồng đội xuống hố. Lần cởi chiếc áo mình đang mặc, phủ lên người, lên mặt cho bạn. Lặng lẽ, Phương dùng tay cời đất lấp lên. Chẳng biết mất bao lâu, các đầu ngón tay đã không còn cảm giác nữa. Phương nằm vật ra, đầu ngả vào một bụi cây, thở hắt. Trời tang tảng sáng. Phương lờ mờ cảm nhận những tiếng kêu rụt rè của những loài vật trong rừng bắt đầu vang lên. Anh không còn sức để lết ra ngoài nữa. Phương thiếp dần đi. Hi vọng đồng đội tìm thấy trước khi anh không thể chịu đựng thêm được nữa.
- Ông à! Ông ơi, ông! Ông sao thế này?
Ông Sinh từ từ hé mắt nhìn vợ, hơi thở nặng nhọc. Bà Mẩy nắm chặt lấy cánh tay chồng lo lắng. Khuôn mặt bà tươi dần, các nếp nhăn quanh mắt, trên trán dãn dần ra khi thấy chồng tỉnh lại.
- Ông thấy người sao rồi? Tôi thấy ông cứ lịm dần đi, sợ quá! Tôi lấy dầu xoa cho ông nhá.
- Không cần đâu. Chỉ là tôi mơ thấy mình bị thương nặng quá… May có bà gọi dậy.
Ông Sinh chầm chậm ngồi dậy. Bước xuống giường, vịn vào vợ, chân bước cà nhắc đi ra ngoài.
- Ngày nay thằng Sáng về bà nhỉ. Chiều qua nó gọi điện về kêu là có chuyện bất ngờ muốn nói với tôi.
- Con về rồi đây ạ!
Ông Sinh vừa dứt lời đã nghe tiếng xe máy và tiếng con ngoài đầu ngõ. Sáng chạy xe thẳng vào sân, vui vẻ:
- Con sốt ruột quá. Đêm qua chẳng ngủ được. Ba giờ sáng liền dậy chạy xe một mạch về.
Nói rồi Sáng xuống xe, chẳng kịp đi rửa mặt mũi chân tay, anh đến ngay bên cha, mở điện thoại, vào trang Tìm hài cốt liệt sĩ, tìm bài viết rồi mở ra cho ông Sinh xem.
- Bố thấy sao ạ? Con và người trong bức ảnh đen trắng này giống hệt nhau và đều có nét giống bố. Ông ấy hi sinh khi còn rất trẻ, ở nơi mẹ kể là đã đưa bố về…
Ông Sinh nói con lấy cho mình chiếc kính trên bàn, lập cập đeo vào. Ông rưng rưng đọc từng dòng thông tin. Hài cốt liệt sĩ vừa được tìm thấy là Phạm Minh Phương, quê…, sinh ngày…, nhập ngũ ngày…, hi sinh ngày…, tại chiến trường… Vết sẹo trên má phải ông đỏ ửng lên, nóng rần rật. Bao nhiêu kí ức ùa về. Tất cả rõ mồn một, không phải mơ. Tất cả giống y như những giấc mơ bao lần vẫn lẩn quất trong giấc ngủ của ông.
- Phạm Minh Phương! Đó là bố. Phạm Minh Phương là tôi đó bà ạ!
Bà Mẩy và anh Sáng ngỡ ngàng, còn chưa hiểu chuyện gì. Ông Sinh liền kể lại tại sao hài cốt kia lại là Phạm Minh Phương.
- Bữa tôi bị thương. Là Minh đã cứu tôi. Cậu ấy hi sinh, thân thể gần như không còn nguyên vẹn. Khi chôn cậu ấy, tôi đã lấy áo của mình đắp phủ lên người cậu ấy. Có thể, khi tìm hài cốt, họ tìm thấy thông tin của tôi trong chiếc lọ đút trong túi áo, nên nghĩ đó là tôi…
Ông Sinh nghẹn ngào, chẳng nói thành lời nữa. Cánh mũi ông cứ phập phồng. Nước mắt thi nhau chảy xuống hai hõm má. Anh Sáng cầm lấy tay bố xúc động:
- Con sẽ sắp xếp công việc để đưa bố về thăm quê. Cũng là để đính chính thông tin về bố và bác Minh…
Ông Sinh lặng đi, không còn nghe thấy con nói gì nữa. Ông đang nhớ đến trận đánh năm nào và nghĩ đến ngày mình và bạn cùng trở về quê hương.
TRƯƠNG THỊ THÚY