Mưa
dai như là em giận
thu ngang tháng bảy nhùng nhằng
Đà Lạt
thông
đồi
khóc gió
Sông Mường
thềm môi ru trăng.
Mưa
dai như là em giận
thu ngang tháng bảy nhùng nhằng
Đà Lạt
thông
đồi
khóc gió
Sông Mường
thềm môi ru trăng.
Thiếu em cái gì cũng lạnh
Tường rêu... xanh đến nao lòng
Dừng chân Ma Rừng Lữ Quán
Sông Mường trôi
trông mênh mông
Ngỡ ngàng gom vài cọng chữ
quá giang gió
ngược lên ngàn
Langbiang chiều tư lự
Sông Mường, thơ chảy đi hoang.
Nhớ ai gã khờ đứng ngó
Màu mua tím cả góc đồi
Đêm nay Sông Mường ở trọ
Chiêm bao Đà Lạt - Em - Tôi.
VU TRẦM