Người phụ nữ vẽ chữ "tâm"

09:10, 07/10/2019

Trong câu chuyện của mình, bà Thanh cho biết, tốt nghiệp Trường Cao đẳng Sư phạm TP Hồ Chí Minh, từng là giáo viên Trường Nông - Lâm - Súc tại thị xã Bảo Lộc cũ, trải qua nhiều biến cố thăng trầm của cuộc đời, bà Thanh đến với hội họa như một món ăn tinh thần và kết quả của niềm đam mê hội họa ấy là phòng tranh mang tên Phấn Thông Vàng được ra đời trên mảnh đất ngàn hoa Đà Lạt cách đây hơn 10 năm...

Trong câu chuyện của mình, bà Thanh cho biết, tốt nghiệp Trường Cao đẳng Sư phạm TP Hồ Chí Minh, từng là giáo viên Trường Nông - Lâm - Súc tại thị xã Bảo Lộc cũ, trải qua nhiều biến cố thăng trầm của cuộc đời, bà Thanh đến với hội họa như một món ăn tinh thần và kết quả của niềm đam mê hội họa ấy là phòng tranh mang tên Phấn Thông Vàng được ra đời trên mảnh đất ngàn hoa Đà Lạt cách đây hơn 10 năm. Vì hoàn cảnh gia đình, năm 2009, bà Thanh chọn thị trấn Liên Nghĩa viết tiếp ước mơ hội họa của mình và cũng tại đây bắt đầu “mối lương duyên” của người họa sĩ già với những phận đời cơ nhỡ. Trong một lần ngồi vẽ tranh tại số nhà 15 Lý Thường Kiệt - thị trấn Liên Nghĩa, bà Thanh đã gặp một đứa trẻ bán vé số tên là Trần Thị Anh Thư với khuôn mặt xinh xắn và rất thiện cảm. Lật lại quá khứ, bà Thanh nhớ: “Hôm ấy đang ngồi vẽ tranh thì thấy một cô bé tay cầm một xấp vé số chưa bán hết, đứng co ro trước hiên nhà. Thấy nó nhìn chăm chú, mình bảo: Có thích vẽ tranh không? Nó trả lời: Cô ơi cho con học với! Từ đó, ngôi nhà nhỏ của mình đã có thêm một thành viên mới”.
 
Họa sĩ Võ Ngọc Thanh nuôi lớn những phận đời cơ nhỡ. Ảnh: T.Nam
Họa sĩ Võ Ngọc Thanh nuôi lớn những phận đời cơ nhỡ. Ảnh: T.Nam
 
Vậy là sở thích học vẽ của cô bé Thư đã thôi thúc bà Thanh truyền đạt kinh nghiệm và khả năng hội họa của mình. Tuy nhiên, trở ngại lớn nhất của bà Thanh là đứa trẻ nghèo mang tên Anh Thư ấy gần 10 tuổi đầu nhưng chưa hề biết viết, biết đọc. Vì vậy, ngoài việc dạy vẽ, bà Thanh còn kiêm luôn dạy chữ cho bé Thư. Tiếng lành đồn xa, việc được học vẽ, học chữ đã được nhiều đứa trẻ lang thang cơ nhỡ khác tại địa phương biết đến và chúng lại tìm đến phòng tranh của bà xin được học. Lúc đầu chỉ có 1 em, tiếp đến là 3 em, 5 em, đến giờ là 14 em và bà Thanh đã trở thành cô giáo của những đứa trẻ có chung phận đời lang thang cơ nhỡ.
 
Hàng ngày, sau khi vẽ tranh xong bà Thanh lại dạy học cho đám trẻ. “Lớp học” của cô giáo Thanh lại rộn ràng với những bài toán và tiếng học vần ê, a. Không giáo án cũng chẳng phải bảng đen mà cứ thuận tiện khoảng trống nào tại phòng tranh thì bà Thanh cho “học trò” của mình kê bàn học ở đó. Đơn giản vậy thôi mà những học trò ấy lần lượt đã biết đọc, biết viết. Cũng chính từ lớp học này mà bà Thanh biết được hầu hết “học trò” của mình là những đứa trẻ mồ côi, một buổi bán vé số hoặc đi xin ăn, buổi còn lại đến phòng tranh của bà học vẽ, học chữ và điều thương tâm nhất là tối đến lũ trẻ nghèo không có nơi ở và bị cha dượng hoặc dì ghẻ bạo hành khi không bán hết vé số và không xin được tiền. Trước tình cảnh đó, bà Thanh một lần nữa làm điều không ai nghĩ tới là biến phòng tranh của mình thành mái nhà chung cho 14 đứa trẻ nghèo và cho chúng cơm ăn ngày 3 bữa. Như vậy, không chỉ dạy vẽ, dạy chữ, giờ đây bà Thanh lại kiêm thêm vai trò làm “mẹ” để dạy cho những đứa trẻ những điều nhân nghĩa và đạo đức làm người. Để nuôi được 14 “đứa con”, bà Thanh đã phải lao động cật lực, những đêm thức trắng vẽ tranh đối với bà Thanh diễn ra thường xuyên hơn và những khoản tiền tích góp từ việc bán tranh của bà lần lượt được dùng để lo từng miếng cơm, manh áo cho những đứa con không cùng máu mủ với mình. Vất vả, gian khổ là thế nhưng bà Thanh vẫn nói về câu chuyện của mình bằng một cảm xúc rất riêng: “Ước mơ và cũng là trăn trở lớn nhất của tui là làm một điều gì đó để giúp tụi nhỏ trong điều kiện có thể. Với chút kiến thức của mình, tui muốn những đứa trẻ được học hành không bị mù chữ khi lớn lên”.
 
Các bé ở ngôi nhà thứ hai. Ảnh: T.Nam
Các bé ở ngôi nhà thứ hai. Ảnh: T.Nam
 
Chuỗi hoạt động thiện nguyện của bà được tiếp nối bằng việc bà tích góp một phần kinh phí từ bán tranh, viết báo và thư pháp để xây một căn nhà, hoàn thành thủ tục pháp lý làm nơi ở riêng cho những đứa trẻ với tên gọi là Mái ấm Nhân Ái. Tiếp đó “cũng chỉ vì thương những đứa trẻ bất hạnh” mà bà Thanh đã khăn gói một mình đi đến các tỉnh như Bình Phước, TP Hồ Chí Minh, Hà Tĩnh, Phan Rang - quê hương của những đứa trẻ nghèo được bà cưu mang để tìm người thân và làm giấy khai sinh cho tụi nhỏ được đến trường đi học đàng hoàng. Hiện nay, tất cả những đứa trẻ ở cùng bà Thanh đã được làm giấy khai sinh, được đi học và không đứa trẻ nào phải đi bán vé số hoặc ăn xin như ngày trước. “Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình” nhưng điều bà Thanh nhận được là những đứa trẻ đều ngoan hiền, lễ phép, hơn thế là tình cảm của những đứa trẻ đối với bà. Em Nguyễn Thị Quỳnh Nhi chân thành chia sẻ: “Ở với cô Thanh, con được đi học, được đi chơi không còn phải đi bán vé số, ăn xin như ngày trước nữa. Cô Thanh dạy cho chúng con tính trung thực, thật thà. Con thích ở với cô Thanh và rất cảm ơn cô đã nuôi dạy con”. 
 
Với bà Thanh, lòng nhân ái, tình thương với những phận nghèo luôn ăm ắp, chan chứa.
 
Bà đã tự bỏ một phần kinh phí của mình và vận động các mạnh thường quân, bạn bè các nơi quyên góp tiền để mổ tim cho 8 trường hợp bị bệnh tim dưới 15 tuổi ở các địa phương. Vì thương yêu những người không được may mắn mà bà đã bỏ ra số tiền hàng triệu đồng để giúp những người dân không có việc làm mua chiếc xe máy để kiếm kế sinh nhai, giúp những bà mẹ nghèo có ít vốn để bán trái cây dạo hàng ngày, hay hỗ trợ một chút kinh phí để đôi vợ chồng khuyết tật lắp đặt đường ống để có nước sạch sinh hoạt... Chưa hết, câu chuyện của bà Thanh đã khiến chúng tôi lặng đi bởi những ân tình cứ vận vào suy nghĩ của bà, vận vào những đứa trẻ: “Sau này tôi không còn sức để duy trì mái ấm nữa thì giao lại cho con gái điều hành. Xung quanh ngôi nhà này còn đất rộng, nếu đứa trẻ nào muốn gắn bó với mái ấm lâu dài, nên duyên chồng vợ thì cho nó 50 m đất để làm nhà ở”. Ông Trần Văn Hải - Trưởng Phòng Lao động, Thương binh và Xã hội huyện Đức Trọng, tỉnh Lâm Đồng nhận xét: “Bằng tình cảm của mình, chị Thanh đã cưu mang những đứa trẻ khó khăn, giúp đỡ các em có cuộc sống tốt hơn, đó là việc làm ý nghĩa. Các dịp lễ, tết, chúng tôi đến động viên, tặng quà, thăm hỏi các cháu, giới thiệu những đoàn từ thiện để họ san sẻ giúp đỡ cho các cháu có cuộc sống tốt hơn”. 
 
Với sự từ tâm, bà Thanh luôn giang rộng vòng tay chia sẻ, giúp đỡ những người có hoàn cảnh khó khăn để vươn lên trong cuộc sống. Những việc làm thầm lặng của bà Thanh đã được cộng đồng, xã hội ghi nhận. Bà Võ Ngọc Thanh đã được Chủ tịch Ủy ban Nhân dân tỉnh Lâm Đồng tặng bằng khen vì đã có thành tích xuất sắc trong Học tập và làm theo tư tưởng, đạo đức phong cách Hồ Chí Minh trong giai đoạn 2016 - 2019.
 
THÀNH NAM