Bác Ba Phi nuôi heo

10:02, 05/02/2019

Mấy đứa thấy khu rừng đầu nguồn kia không? Cách đây 20 năm, do rừng bị bọn lâm tặc tàn phá, bọn săn bắt thú trái phép hoành hành mà đám heo rừng động ổ kéo về nhà ông đông lắm. Thấy vậy nên ông đã nghĩ ra một kế.

Bác Ba Phi nuốt vội ngụm nước trà cái ực nghe rất đã rồi chỉ tay về phía rừng, kể cho các cháu nghe:
 
- Mấy đứa thấy khu rừng đầu nguồn kia không? Cách đây 20 năm, do rừng bị bọn lâm tặc tàn phá, bọn săn bắt thú trái phép hoành hành mà đám heo rừng động ổ kéo về nhà ông đông lắm. Thấy vậy nên ông đã nghĩ ra một kế.
 
- Kế gì vậy ông nội? - Thằng Đậu tò mò hỏi.
 
- Kế “hướng nghiệp”. Nội bỏ tiền ra kêu thợ về xây nguyên trại chăn nuôi heo gần chục nghìn mét vuông. 
 
- Nhiều quá sao nội nuôi xuể?
 
- Thấy anh em trong xóm ở không nhiều quá, nên nội tạo công ăn việc làm cho họ với mức lương khá cao. Nhờ có bí quyết gia truyền mà chỉ 4 tháng sau, toàn bộ số heo đều nặng trên 200 kg, béo núc đến phát mê.
 
- Rồi nội đem đi đâu bán?
 
- Nội chưa kịp đem đi bán thì thương lái kéo đến đông như kiến, đa phần là các ông chủ quán thịt rừng. Họ mua gấp đôi với giá thị trường đấy!
 
- Sao họ mua giá “cao chóng mặt” vậy ông?
 
- Có gì đâu mà ngạc nhiên. Tại heo của nội là heo “sạch”, heo chất lượng cao. Còn heo ngoài thị trường không an toàn, lại tiêm rất nhiều thuốc tăng trưởng hoóc-môn, một tác nhân có thể gây ung thư.
 
- Tiền bán heo được, nội dùng vào việc gì?
 
- Nội xây nhà, một ngôi biệt thự 30 tầng.
 
- Chao ôi, lớn vậy sao nội? Thế căn nhà đó giờ ở đâu mà chúng ta vẫn ở nhà lá? - thằng Đậu hỏi cắc cớ.
 
- Ờ… cũng tại bọn xây nhà, chúng rút ruột công trình, ăn cắp vật tư nhiều quá nên ngôi nhà yêu quý của ông vừa xây xong, liền “ẹo ngang”. Rất may là lúc đó không có ai ở trong nhà nên bây giờ chúng ta vẫn còn ở đây ăn cơm dương gian.
 
- Vậy sao nội không “túm cổ” ông thầu, kiện lên quan tòa?
 
- Nó ôm tiền cao chạy xa bay rồi cháu ạ! Với lại toàn bộ hợp đồng chỉ là giả thì biết kiện ai chứ. Tại nội ngu thì chịu thôi.
 
- Rồi nội có tiếp tục nuôi heo nữa không?
 
- Không. Tại ngôi biệt thự đó ngã dúi về phía trại chăn nuôi nên đàn heo đã chết sạch. Cũng may, nội kêu người bán lại đống heo chết nên vớt vát được chút ít. 
 
- Trời ơi, nội bán heo chết cho người ta ăn, rủi ngộ độc thực phẩm thì sao?
 
- Ờ… - Bác Ba Phi lúng túng - Thì không có bán heo chết. Nội đem đổ xuống sông.
 
Thằng Đậu lại không hài lòng: 
 
- Như vậy ô nhiễm môi trường, gây ra bệnh dịch đó nội ơi!
 
- Thế thì sao ta… À, khi ngôi biệt phủ sập, cả bầy heo đã kịp chạy ngược trở vào rừng trú ngụ và sau đó không quay lại nữa.
 
Lần này thì thằng Đậu ưng bụng, gật gù:
 
- Bảo vệ môi trường, con chịu. Lần sau có kể chuyện này, nội nhớ sửa lại “cái kết có hậu” đó (nó biết ông nội của nó là chúa “nổ”).
 
- Ừ, nội hứa!
 
NGUYỄN THANH VŨ