Một ngày cuối đông, tôi nhẩn nha thong thả điệp khúc mùa xuân bên lũy tre làng đang lặng thầm với cánh đồng thôn quê nơi bờ hoang đất bãi. Thiên nhiên biến đổi, thời gian tàng hình
Với trẻ thơ thì rằm trung thu là ký ức không bao giờ quên được. Đó là rằm mà trăng sáng nhất trong năm: tròn vành vạnh, sáng trong trẻo; và gió thu mát, trời thu cao xanh, vườn thu chín quả.
Một năm có bốn mùa: xuân, hạ, thu, đông. Mỗi mùa mang một vẻ đẹp riêng và gieo vào lòng người những cảm xúc khác nhau. Với tôi, mùa thu là mùa đẹp nhất. Mùa thu có một ngày rất đáng để lũ trẻ nghèo chúng tôi ngóng đợi đó chính là Tết Trung thu.
Đó là những ngày mà hoa thạch thảo đã bắt đầu nở rộ trong khu vườn yên tĩnh, từ đây nhìn lên khoảng trời trong veo, có thể bắt gặp mây trắng bay lững lờ và thỉnh thoảng có cánh chim bay ngang mang theo bao niềm thương, nỗi nhớ...
Với người con Phật, đại lễ Vu lan là một ngày có ý nghĩa đặc biệt quan trọng, là ngày nhắc nhở chúng ta nhớ về công lao sinh thành, dưỡng dục của cha, mẹ. Vu lan, nghĩ về cha, mẹ, dù được cài lên ngực áo của mình bông hoa màu hồng hay màu trắng thì con cũng thấy lòng mình thương nhớ rưng rưng.
Vậy là tháng Bảy đã đi qua, những ngày hè ươm nắng đã nhường chỗ cho tháng Tám. Trong giây phút giao mùa này, ta miên man nhớ về ký ức của mùa thu đã qua.
Miền Trung quê tôi cứ dịp này trời mưa xối xả, mới đầu thì mưa dầm mưa dề, rồi mưa thối đất thối cát kéo dài cả tuần không ngớt. Nhìn ra cánh đồng làng một màu trắng xóa, đục ngầu. Lúc đó ai cũng hiểu lũ sắp về.