Với trẻ thơ thì rằm trung thu là ký ức không bao giờ quên được. Đó là rằm mà trăng sáng nhất trong năm: tròn vành vạnh, sáng trong trẻo; và gió thu mát, trời thu cao xanh, vườn thu chín quả.
Tháng Bảy, khi mùa hạ đã bắt đầu cạn dần, khi những cơn mưa đầu mùa đến rồi đi bất chợt thì cũng là lúc lòng ta lắng động bồi hồi nhớ về tháng tri ân...
Tháng Bảy đang trôi dần về cuối hạ, phút giao mùa trời đất sắp sang thu, đường về quê thênh thang nắng gió. Tôi đi từ nơi đồi núi trập trùng qua những xóm nhà đông đúc bên sông, mấy cánh đồng mênh mông xanh mướt đến phố phường sầm uất khang trang, đâu đâu cũng thấy những miền quê thanh bình, tươi đẹp...
Mùa hè, khi người người nhắc phượng, nhớ sen thì hoa dẻ vẫn gọi về một vùng nhớ trong tôi, âm thầm mà xôn xao. Hoa dẻ, tôi vẫn nghĩ những cánh hoa vàng ươm ấy là hiện thân rực rỡ nhất, nồng nhiệt nhất của mùa hè vùng quê nóng bỏng của mình.
Nơi tôi sống - thành phố cao nguyên đẹp mà buồn. Tháng Sáu về, trong khi những miền quê khác nắng như rang thì Đà Lạt lại mưa. Buổi sáng, những sợi nắng gầy guộc kéo đến chỉ để dạo chơi trong giây lát rồi bị che khuất bởi những đám mây vần vũ. Vậy nhưng, chính trong những ngày mưa, tình người nơi phố núi trở nên bao la, trĩu nặng.
Những chiếc xe đạp chở đầy hoa đã làm nên vẻ đẹp của phố phường Hà Nội. Tôi biết có nỗi nhớ bám riết ở nhiều người, khi mùa thu ngập ngừng rồi xao xuyến trở về trên rất nhiều sắc màu hoa trong các ngõ phố...
Người ta thường hay nói với nhau rằng: Mọi thứ rồi sẽ qua. Thế nhưng với nhiều người, trong đó có tôi, những điều trong quá khứ, đặc biệt là ký ức về cánh diều tuổi thơ thì không dễ dàng quên đi. Cánh diều của những ngày xa xưa cứ thế đã vận vào tôi như một định mệnh cuộc đời.
Những ngày tháng Năm, trời chuyển mình. Nắng trườn qua khe cửa từ rất sớm. Trong cái trong lành, dịu ngọt ấy dễ làm ta liên tưởng, nhớ về miền ký ức nhẹ nhàng mà đằm thắm khó quên. Với tôi, mùi thơm thoang thoảng của trái bồ kết, những buổi trưa trốn ngủ để nhặt từng trái bồ kết có lẽ là những ký ức luôn hằn trong nỗi nhớ của mình.