“Vợ chồng nó về với nhau rồi cháu ạ”. Tin báo qua điện thoại của mẹ Hiến làm Thành khấp khởi vui lây, bõ công anh hàn gắn. Thương giận chồng, bỏ về nhà cha mẹ đẻ.
Ngày đầu tiên ở Tibet (Tây Tạng). Sân bay Nyingchi đón đoàn với trời xanh, mây trắng, nắng vàng và hoa đào rực rỡ. Rời sân bay và làm thủ tục đăng ký ở thị trấn Bát Nhất,...
Đoạn đường chưa đầy 5 km từ cơ quan về nhà trở nên dài hơn bởi những cơn gió thổi ngược. Hơi lạnh luồn sục qua từng lượt vải, chiếc áo khoác mỏng khiến chị run lên
Đã từ lâu, Nhật thèm khát cái phong vị êm dịu của quê hương chiều tất niên. Anh khát khao một cái Tết trang trọng, thành kính trong hương khói gia đình thuở xa ấy.
Năm mẹ 18 tuổi, ông ngoại đi học tập cải tạo. Buổi sáng năm đó, mẹ mượn được chiếc xe chaly cũ của hàng xóm, chạy theo xe chở ông đi, nước mắt rơi ngược gió ướt mèm cả tóc. Chạy được nửa đường thì xe dính đinh, thủng lốp mới hoảng hốt vì không có một xu trong túi để sửa. Một bác sửa xe lúc đó thương tình giúp cho. Bác bảo cứ quay về đi, sông có khúc, người có lúc, phải vượt qua khó khăn mới mong ra biển được. Bỏ chạy và khóc lóc không giải quyết được gì.
Cuộc họp ban lãnh đạo công ty cuối năm kết thúc vào lúc 7 giờ tối. Lúc này Vân mới cảm thấy người gần như lả ra. Thì ra, trưa cô chỉ mới bỏ bụng chút ít cơm cháy...
Ra trường gần 5 năm, đã đổi qua mấy công việc khác nhau, nhưng cứ làm được thời gian thì Khuê lại xin nghỉ. Có nơi vì phần việc trong và ngoài chuyên môn chồng chéo, tăng ca nhiều mà lương không đáng kể, chỗ thì công việc hợp năng lực nhưng lại bất cập về tổ chức bộ máy,...