Vẫn biết án tại hồ sơ, nhưng nếu xem xét bản chất vụ việc một cách thấu đáo, kỹ lưỡng đúng với mâu thuẫn sâu sắc, kéo dài của vợ chồng chị Vũ Đình Như Ý và anh Nguyễn Đức…
Chị Vũ Đình Như Ý(1977) và anh Nguyễn Đức (1977) ở thôn Sao Mai, xã Ka Đơn, huyện Đơn Dương tổ chức lễ cưới và sống với nhau năm 1997. Đến ngày 7/5/2002 mới đăng ký kết hôn tại UBND xã Ka Đơn, huyện Đơn Dương, hôn nhân hoàn toàn tự nguyện. Quá trình chung sống với nhau, có giai đoạn vợ chồng hạnh phúc, nhưng cũng có giai đoạn không hạnh phúc, vợ chồng mâu thuẫn do bản tính anh Đức ham chơi, trai gái, về nhà cáu gắt vợ (thừa nhận của anh Đức tại phiên tòa), nên chị Vũ Đình Như Ý hai lần làm đơn xin ly hôn.
Sau nhiều lần hòa giải không thành, ngày 30/7/2013 TAND huyện Đơn Dương đưa vụ xin ly hôn của vợ chồng Vũ Đình Như Ý - Nguyễn Đức ra xét xử và phán quyết: Chấp nhận yêu cầu xin ly hôn của chị Vũ Đình Như Ý; công nhận sự thuận tình ly hôn giữa chị Vũ Đình Như Ý và anh Nguyễn Đức.
Theo bản án ly hôn sơ thẩm của TAND huyện Đơn Dương số 05/2013/HNGĐ-ST ngày 30/7/2013, chị Vũ Đình Như Ý hoàn toàn chấp nhận việc quy định trách nhiệm, phân chia tài sản, trả nợ cho khách hàng và nuôi hai con. Theo đó, con gái lớn Nguyễn Vũ Hướng Dương (1999) tự nguyện sống với anh Nguyễn Đức, con trai nhỏ Nguyễn Đức Phát (2004) sống với chị Vũ Đình Như Ý. Tuy nhiên, chị Vũ Đình Như Ý kháng cáo bản án xử ly hôn sơ thẩm 05/2013/HNGĐ-ST của TAND huyện Đơn Dương, bởi Tòa buộc chị phải hoàn trả cho anh Nguyễn Đức 265 triệu đồng, trong tổng số 530 triệu đồng theo anh Đức khai tại tòa là tiền bán xe Zace và bán đất tại TP Hồ Chí Minh đưa cho chị Vũ Đình Như Ý và chị Ý đã viết giấy xác nhận vào ngày 14/7/2012.
Theo chị Ý, chị viết giấy xác nhận nói trên trong trạng thái tinh thần bị khủng hoảng do anh Đức khống chế chị từ quán về nhà, đóng kín phòng, dí dao hăm dọa viết theo nội dung và yêu cầu của anh Đức. Việc này là có cơ sở, bởi có người làm chứng. Cụ thể: Tại biên bản lấy lời khai của cán bộ Công an và TAND huyện Đơn Dương với ông Huỳnh Bảo ngày 17/7/2012, ông Bảo khai vào khoảng 13h ngày 14/7/2012, ông nhìn thấy bên cạnh cửa hàng bán thuốc trừ sâu, anh Nguyễn Đức lôi chị Vũ Đình Như Ý từ trong nhà ra, khống chế lên xe máy. Chị Ý van khóc “xin anh tha cho tôi”, nhưng anh Đức vẫn ôm chị Ý bỏ lên xe và chở đi về nhà. Tại nhà anh Đức, chị Ý, cháu Nguyễn Vũ Hướng Dương chứng kiến và khai với cán bộ Công an và TAND huyện rằng: Thấy bố đẩy mẹ vào phòng, chốt cửa lại, sau đó cháu nghe bố quát nạt mẹ thật dữ dội. Một lúc sau, bố cháu mở cửa bảo cháu lấy giấy và viết đưa vào cho bố. Khi cháu đưa bút giấy vào phòng cho bố, cháu thấy mẹ cháu khóc sướt mướt, và thấy một con dao dài 40 cm đặt trên bàn. Sau khi cháu ra, bố đóng cửa phòng lại và quát nạt mẹ cháu “viết nhanh lên”. Sau một hồi, cửa phòng lại mở, mẹ cháu lao ra ngoài, còn bố cháu đưa cho cháu hai tờ giấy hỏi có đúng chữ của mẹ không, cháu nói đúng là chữ của mẹ.
Đặc biệt, tại biên bản làm việc của cán bộ Công an huyện Đơn Dương với anh Nguyễn Đức ngày 7/2/2013, anh Nguyễn Đức cũng khai rằng: “Việc chị Vũ Đình Như Ý viết giấy xác nhận có nhận từ anh 530 triệu đồng ngày 14/7/2012 là theo yêu cầu của anh”.
Vẫn biết án tại hồ sơ, nhưng nếu xem xét bản chất vụ việc một cách thấu đáo, kỹ lưỡng đúng với mâu thuẫn sâu sắc, kéo dài của vợ chồng chị Vũ Đình Như Ý và anh Nguyễn Đức thì thấy được rằng: Chị Ý viết giấy xác nhận có nhận từ anh Đức 530 triệu đồng trong trạng thái khủng hoảng tinh thần do bị anh Đức dọa giết buộc phải viết là hoàn toàn có cơ sở. Từ thực tế đó, chị Ý đã làm đơn kháng cáo, và theo chúng tôi tòa án phúc thẩm cũng cần căn cứ vào những lời khai của các nhân chứng trước cán bộ điều tra Công an và TAND huyện Đơn Dương (đặc biệt là của cháu Nguyễn Vũ Hướng Dương - con gái của anh Đức, chị Ý tình nguyện sống cùng bố sau khi bố mẹ ly hôn), để có sự phán quyết đúng bản chất vụ việc, nhằm bảo vệ quyền lợi chính đáng của người phụ nữ yếu đuối nay phải nuôi con còn nhỏ ăn học.
HOÀNG VƯƠNG MỸ