Úp mũi
thuyền độc mộc
hoa dại rúc vào lòng nở tím mé sông
Mùa xuân nước ngót
đau lườn những kè đá lô nhô
em vén váy bước lên bờ xanh thẳm
ai vỗ đàn lồ ô vang bảy ngọn đồi
Tây Nguyên chiều gió nhọn
gió sắc cong dao, cứa những làn môi
cứa gót chân người đàn bà lúa nước
Bến sông,
mùa cà phê tấp nập
mùi bùn non lặn lội những cánh cò
cô gái núi rời vòng xoang đeo vòng cườm thảo
hò hẹn một người trong câu hát láy lơ...
Khi những chiếc độc mộc bên sông đồng loạt xuống nước
đám cưới thơm hương hoa núi mệt thừ
rượu chảy như suối
và đàn reo như sóng
làn khói trên buôn lam biếc những mái nhà
Mùa xuân bước lên sàn chếnh choáng
hơi rượu cay
hơi tình say...
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin