Minh họa: Phan Nhân |
Tình cờ, một cú click chuột dẫn cô đi lạc vào facebook của anh. Khi nhìn những bức hình chỉ có anh và mẹ trong chuyến du lịch biển cách đây không lâu, chẳng hiểu sao cô thấy tim như bị ai đó bóp nghẹt lại. Những xốn xang lạc nhịp đã thuộc về anh từ lâu, thế mà chẳng thể gọi tên là gì. Cô đã nuôi ước mong có anh đến từ phía sau, vòng tay siết chặt thì thầm yêu thương. Khao khát muốn ở cạnh anh, nấu những bữa ăn ngon, cùng tiếng bi bô trẻ nhỏ đón anh mỗi chiều… Cảm xúc với anh lúc này hẳn không phải vì yêu nữa, ít nhất là trái tim đã bình yên sau những nhớ mong, khắc khoải.
“- Đó là một trò chơi, có điểm dừng hẳn hoi đấy, nhưng nhiều khi người trong cuộc không thể, hoặc không muốn dừng lại. Đó là những thương yêu thầm lặng gặm nhấm con tim, thổn thức trong ý nghĩ từng ngày.
- Đó có phải tình yêu?
- Biết phải đối diện thế nào, trái tim và lý trí cứ quẩn quanh nhiều nghi hoặc…”
Những dòng chia sẻ ấy vừa được anh viết lên trang cá nhân chưa đầy bốn tiếng trước. Dường như đã lâu anh không trải lòng trên không gian mạng như thế. Anh đang buồn? Cô soạn tin:
- Rảnh không, cà phê đi anh?
- Ừ, mà em đâu có uống được cà phê, phải không?
Có quá nhiều thứ hoàn mĩ nhưng cũng không ít điều vốn dĩ là khuyết điểm ở anh, cô đã dần chấp nhận, điều mà trước đây cô chưa từng làm. Anh thuộc mẫu người đàn ông thông minh và đa tài. Chính vì sự thông minh ấy mà cô dễ dàng bị anh đánh gục vô điều kiện. Anh thuộc típ đàn ông đào hoa bởi tính cách xởi lởi và tin cậy. Mỗi ngày, sự bận rộn đến với anh nhiều từ chiếc điện thoại, những cuộc gọi, tin nhắn chứa đựng bao lời mời mọc của không ít chân dài xinh đẹp tự nguyện làm vệ tinh. Cô thích anh, nhưng hoàn toàn không muốn mình là vệ tinh. Thân phận của vệ tinh chỉ mãi mãi ở gần mà không bao giờ chạm đến được. Trước đây, mỗi tin nhắn gửi đến anh là thổn thức đợi chờ, hi vọng, thì hôm nay điều đó không xuất hiện. Cô bình thản đón nhận và nếu lời mời mọc kia có bị anh từ chối thì cũng chẳng có gì đáng buồn. Đơn giản là thứ anh cần, điều anh muốn - không - phải - là - cô.
***
Cha mẹ anh đều là viên chức nhà nước, tuy không mấy khá giả nhưng cũng hơn mấy đứa bạn bố làm xây dựng, mẹ làm công nhân may. Gia đình anh là một mẫu hình văn hóa lý tưởng. Cho đến năm 13 tuổi, một lần vừa từ trường về, anh giật mình khi nghe tiếng mẹ kiên quyết:
- Chúng ta đừng dằn vặt và chịu đựng nhau thêm nữa. Thằng Minh tôi sẽ nuôi.
- Đừng có tưởng bở, nó là cháu đích tôn, ai cho phép cô?
- Được, nếu nó muốn ở với anh. Bây giờ nó đã có quyền quyết định.
- Thích thì cứ đưa đơn. Tôi cũng chán ngấy cô rồi!
Bố đẩy mạnh cánh cửa bước ra. Bờ vai mẹ rung lên bần bật. Thì ra bấy lâu nay, để có cái vỏ bọc gia đình hoàn hảo, cha mẹ anh đã phải chịu đựng nhau. Chưa bao giờ anh thấy mình cần làm người lớn, nhưng chính vào thời khắc ấy, anh biết mình phải khác. Ngày ra tòa, anh nói muốn ở với mẹ. Đối diện với những đổ vỡ, mẹ vẫn dạy anh trân trọng bố, không cho phép anh có ý nghĩ không hay về ông. Gần một năm sau, bố anh cưới người đàn bà khác. Mẹ lại bảo anh phải tôn trọng người phụ nữ ấy, bởi vì phụ nữ trên đời này giống nhau, không mù quáng vì tình yêu nhưng họ cần yêu và được yêu. Tình yêu không có đúng sai mà chỉ là nên và không nên mà thôi.
Ám ảnh mất mát hạnh phúc ấy, dẫu được xoa dịu và bù đắp bao nhiêu cũng vẫn dựng lên trong lòng những vách ngăn vô hình. Anh mơ hồ sợ không yêu trọn vẹn được ai kia, sợ đổ vỡ… Anh chọn cách thành công, coi đó là sự đắp đền để nụ cười những người trong cuộc không còn gượng gạo khi gặp lại nhau.
Anh từng yêu khi còn là sinh viên trường kinh tế, đó là một cô gái người Hà Nội xinh đẹp, giỏi giang. Ba năm bên nhau, ra trường với muôn vàn ngã rẽ, anh từng muốn đưa cô về quê cùng lập nghiệp. Nhưng người ấy không muốn xa Hà Nội, mà anh thì không thể xa mẹ, thế là xa nhau. Sau này, cũng đôi ba lần hò hẹn, nhưng cuộc tình nào cũng đến và đi chóng vánh. Tất thảy họ đều không chịu nổi sự lý trí và kiêu bạt của anh. Anh đến với tình yêu như chỉ để cho mẹ yên tâm, để bạn bè khỏi nhắc nhở, trêu chọc.
Thời gian cứ hững hờ mà vô tình vội vã. Anh dần thấy mình đang xa rời tuổi trẻ. Đàn ông tuổi ba mươi tám chưa vợ vẫn rất nhiều trong xã hội, nhưng đã ba mươi tám mà chưa tìm được người để tin yêu thì lại chẳng bình thường tẹo nào. Biết thế nhưng kệ, anh tin thượng đế rất công bằng, rồi một ngày người con gái của anh sẽ xuất hiện, hẳn là cô ấy cũng đang đợi anh ở đâu đó trên đoạn đường ngược lối và nhất định anh sẽ đi qua.
***
Gần tới điểm hẹn, trời bỗng nhiên mưa lất phất. Vuốt lại mái tóc, anh bước vội lên cầu thang. Quán có vẻ vắng khách. Bản nhạc với những ca từ da diết chợt làm tim anh nhói buốt: Anh còn nợ em/ Công viên ghế đá/ Công viên ghế đá/ Lá đổ chiều êm/ Anh còn nợ em/ Dòng xưa bến cũ/ Dòng xưa bến cũ/ Con sông êm đềm…
Cô đã tìm một góc yên tĩnh chờ anh. Vẫn là đôi mắt cương nghị nhưng đượm buồn. Nụ cười mỉm đáng yêu cứ bỗng chốc thoắt ẩn, thoắt hiện trên gương mặt nhỏ nhắn. Cô không đẹp nhưng duyên lạ. Khi nhìn cô, người ta bỗng dưng cảm thấy an lòng và vui vẻ.
- Em chờ anh lâu chưa?
- Không lâu, em vừa đến thôi. Anh ổn chứ?
- Ổn? Anh không biết nữa! Có lẽ anh già rồi!
- Già rồi, gì mà nghe giọng điệu như ông cụ non thế?
Cô cười giòn tan mà sao anh thấy hoang mang. Cô mời anh nếm thử kiwi giống hệt trò tinh nghịch con nít của anh và lũ bạn ngày xưa. Cô bảo, mỗi khi lòng mệt nhọc hoặc tâm trạng không vui, cô thường thưởng cho mình một ly kiwi vừa chua chua lại ngòn ngọt. Vị ngọt ngào, hương thơm thanh dịu sẽ làm tan biến những đắng nghét trong lòng. Những câu chuyện cô ríu rít kể khiến anh trong một lúc quên rằng mình hơn cô hơn chục tuổi, mình chỉ đang là bạn cô - một người bạn lớn tuổi. Ranh giới để đến gần cô ngỡ mong manh mà sao anh không thể bước qua. Điệp khúc của bản nhạc vang lên, anh nhắm nghiền đôi mắt mỏi mệt vì thức đêm quá nhiều, hít đầy trong khí quản hương tóc ướt mà anh chắc hẳn toát ra từ cô. Anh còn nợ em/ Chim về núi nhạn/ Trời mờ mưa đêm/ Trời mờ mưa đêm/ Anh còn nợ em/ Nụ hôn vội vàng/ Nụ hôn vội vàng/ Nắng chói qua rèm…
- Anh thích bài hát này không? - cô hỏi.
- Mưa thế này nghe thật buồn!
- Anh đã nợ ai chưa, những dòng trên facebook là thật?
- Ừ, người đó rất gần, mà lại rất xa…
- Hãy nói cho người ta biết tình cảm của anh. Có những thứ là của mình nhưng nếu không biết nắm giữ thì sẽ mất đấy, anh trai ạ!
Tim anh nhộn lên bối rối. Bấy lâu nay, anh là chàng lãng tử đào hoa nhận về dư thừa tình cảm. Nhiều người con gái đi qua anh còn xinh đẹp, giỏi giang hơn cô, nhưng có lẽ tất cả những lời ngọt ngào có cánh kia chỉ làm anh vui trong chốc lát. Anh bối rối vì cách cô gọi anh như xóa nhòa đi khoảng cách. Điều đó đồng nghĩa với việc cô sẽ không đến gần anh hơn nữa. Có thật là với cô bây giờ, anh chỉ là anh trai? Giá mà không gặp gỡ, không đối diện từng ngày, có lẽ anh sẽ không mong nhớ. Nụ cười hiền, dáng đi thanh thoát, những câu chuyện vui nho nhỏ cô kể khi muộn giờ tan sở…, tất cả cứ len vào đêm, theo chân mỗi giấc mơ anh.
Anh đã phần nào đoán biết tình cảm của cô qua những cuộc thoại, những tin nhắn quan tâm, nhưng cô không vồ vập. Gần một năm qua, anh đã luôn yên tâm rằng chỉ cần đến cơ quan, mở cửa và sẽ thấy cô luôn ngồi ở đó. Chiếc bàn làm việc lúc nào cũng bộn bề giấy bút, sổ tay và kẹo ngọt. Đôi mắt cô chăm chú liếc nhìn màn hình chiếc laptop và những ngón tay thon dài cứ tí tách trên bàn phím. Chẳng biết tự khi nào, anh có thói quen đưa mắt tìm cô ngay mỗi sáng đến công ty, muốn nhìn thấy cái dáng mảnh mai, nghe giọng cười ấm áp, sẽ nhận từ tay cô một tách cà phê hoặc những chiếc kẹo thơm mùi bạc hà… Mọi thứ đến từ cô cho anh cảm giác bình yên, thoải mái. Cô khác những cô gái thường tỏ ra mỏng manh, yếu đuối để được anh hỏi han, quan tâm. Ẩn sau đôi mắt và nụ cười quá đỗi dịu dàng là bản tính tự lập mạnh mẽ. Anh thích điều ấy ở cô nhưng anh tự mãn, anh nghĩ mình càng lạnh lùng thì cô sẽ càng khao khát. Nhưng có lẽ anh đã để cô chơi trò cút bắt quá lâu và cô đã mệt mỏi rồi chăng? Tin nhắn của cô thưa dần, những cuộc gặp chớp nhoáng, nụ cười, ánh mắt cô nhìn anh không còn cuống quýt nữa. Nói yêu cô ư? Có nên không?. Anh nghĩ mình không còn những háo hức tuổi trẻ, anh thuộc về sự chín chắn, điềm đạm và thầm lặng ấy của cô, thế mà… nói ra sao thật khó.
***
Anh sốt liền mấy ngày sau buổi hẹn cà phê. Có thể vì làm việc quá nhiều, vì rượu, vì những bản hợp đồng…, hay là vì cô? Trong cơn mê man, lời bài hát cứ vẳng vào đầu anh day dứt: Anh còn nợ em/ con tim bối rối/ con tim bối rối anh còn nợ em/ anh còn nợ em/ cuộc tình đã lỡ/ cuộc tình đã lỡ/ anh còn nợ em…
- Em sẽ đi Úc tu nghiệp.
- Sao vội vàng vậy?
- Em cần tìm một vị trí khác.
- Có cần thiết không, khi mà… ở đây em… đang rất tốt, phải… phải không? - Anh hốt hoảng, nghe giọng mình như lạc đi.
Vẫn là nụ cười mỉm đáng yêu, cô không trả lời anh, sự bình tĩnh ấy khiến anh thực sự hụt hẫng. Những hạt mưa nặng dần, anh ngồi lặng, không thể nói rằng anh cần cô, không thể níu giữ.
- Con không định tìm một người phụ nữ cho mình sao? Chẳng lẽ con không mong đợi gì ở hôn nhân?
Nhận bát cháo nóng từ tay mẹ, anh cười gượng. Phải nói với mẹ thế nào, nói rằng anh đã để tuột mất cơ hội ư? Hay anh là kẻ hèn nhát không dám giành giật, níu giữ? Anh đã từng thích thú muốn chơi cùng cô trò cút bắt tình yêu mà anh nghĩ mình sẽ thắng… Nhưng giờ anh chỉ còn lại một mình. Nhớ câu nói của mẹ khi bố cưới dì, anh hối hận. Gọi cho cô, số điện thoại kia nằm ngoài vùng phủ sóng.
Ngày mai, anh bước sang tuổi ba mươi chín…
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin