Nhiều người thường nghĩ khi đến với thi phú là lúc đã an nhàn, thư thái… thế mà ở Trần Thị Bích Liên – hội viên Hội Văn học – Nghệ thuật tỉnh Nam Định thì không phải vậy...
Tranh: BÍCH LIÊN |
Trần Thị Bích Liên in thơ chung ở nhiều tuyển song chỉ 10 năm gần đây, tác giả đã ra mắt bốn tập thơ: Nắng (NXB Nam Định 2001), Trên dấu chân anh (NXB Hội Nhà văn 2004), Đàn bà nhiều khi hơn một nửa (NXB Hội Nhà văn 2006) và gần đây nhất là tập Xê dịch (NXB Hội Nhà văn 2011). “Xê dịch” là tập thơ ghi lại cảm xúc khoảng mười ngày bươn bả “hối hả vòng quay” trên nửa đất nước, tâm hồn mở ra với đất và người Tây Nguyên, miền Đông, miền Tây Nam bộ… Ở Xê dịch đã thể hiện nhiều cảm xúc, tứ thơ mới lạ nhưng dung dị, ấm áp tình người...
Báo Lâm Đồng Cuối tuần trân trọng giới thiệu với độc giả chùm thơ của tác giả Trần Thị Bích Liên.
Nắng làng Sen
Có những điều ở đời là không thể
Tháng bảy linh thiêng có thể cửa không cài then
Mong đừng trách con về quá trễ
Trời Nam Đàn dậy hương nắng làng Sen.
Bỡ ngỡ lần đầu chân chạm ngõ
Bên những nhà tầng xanh đỏ đủ màu
Sau hàng tre xanh Việt Nam giản dị
nếp nhà ba gian mái lá
Con lạc vào xưa… Nắng hàng cau.
Thân thương tiếng quê Cha
Trẻ như thuở nằm nôi
Nghẹn ngào dòng sông Lam mùa nước lũ
Con vẫn nghe ấm tiếng Người
đọc Tuyên ngôn dựng nước.
Đây là chiếc giường chứa bao kỷ niệm
Cánh võng đung đưa lời ru giăng mắc
Lách cách thoi đưa tay dệt vải
tay chứa chan à ơi lòng mẹ
Phải chăng quá ư thanh tao nho nhã sinh con Người
Tư tưởng lớn – tâm hồn lớn sống mãi
trong lòng chúng ta.
Mẹ
Mẹ như đông hắt sang chiều
Khuyên con răn dạy làm điều thảo ngay
Từ ngày… nắng lọt qua tay
Nguyện tâm tràng hạt ăn chay sáng lòng.
Mẹ như thuyền nghếch bến sông
Dẫu chèo gác mái nhưng không buông đò
Con đò còn chở giấc mơ
Một thời bom đạn thức chờ các con
Nuôi con cạn hết tuổi son
Mang vầng trăng mẹ Trường Sơn đá mềm
Sao vàng trên mũ sáng đêm
Hẹn thề hết giặc nước yên con về.
À ơi cánh võng nằm nghe
Lời ru bùi ngọt từ hè sang thu
À ơi gió mở cánh dù
Ca dao… tự thuở… lở bồi… mở ra.
Thuốc gì chữa được bệnh già?
Sống lưng mẹ thoái hóa ba đốt rồi!
Bao nhiêu nghệ thuật trên đời
Lòng mẹ đẹp nhất rạng ngời bến con.
7-2005
Thư mùa đông
Tặng hồn thi sĩ Hồ Xuân Hương
Mượn bút lưu đề mấy dòng thư
Gửi tới mùa đông lạnh lắm ư
Người đắp chăn ơi lòng có nhớ
Chốn này ngõ hẹp lắng ưu tư.
Cuộc đời trải rộng vốn nhân từ
Tiền của tôi thiếu tình thì dư
Xuôi tay ai biết mang chi nhỉ?
Chỉ xin giữ lại chút ứ ừ.
12 – 2005.