Có những ai đó, luôn ở cùng ta trong miền sâu thẳm!
Sương về thành phố. Ảnh: Nguyễn Nghĩa |
Có những ai đó, luôn ở cùng ta trong miền sâu thẳm!
Có những tình yêu không mất đi, chỉ khuất lấp đâu đó trong những lớp mù sương!
Là tôi đã nghĩ như thế, khi chìm trong Đà Lạt bồng bềnh sương mù.
Đà Lạt không phải là nỗi nhớ, nhưng với tôi, Đà Lạt là ký ức dễ chịu, với rất nhiều ấm áp, chút ít thắc thỏm và lắm khi, chợt thấy mình bối rối vì những điều khó gọi thành tên…
Đến từ một thành phố bình yên, tôi đã gặp một bình yên khác, nhưng thành phố cũng có khi làm tôi thấy khó thở, vì những thắm thiết và chộn rộn màu hoa. Có những khi đứng ngoài ban công căn phòng lưng lửng triền núi, trong sáng mùa hè đâm đẫm hơi sương, tôi đã nghĩ về sắc màu của gió. Như ngày tôi ở đó, gió không xám, cũng không tím như những dãy sim Đài Loan người ta đem về trồng rất nhiều ở Thung lũng Tình Yêu. Gió hôm ấy hiền như màu của những bông cẩm tú cầu trên mấy ngả phố. Gió rung rinh màu hồng, hồng nhạt, hồng thắm khi chào tôi ở bậc cấp hiên nhà. Gió xanh trên những con đường thấp thoải mà bạn đưa tôi qua và có những khi, gió ươm vàng với ngàn ngạt dã quỳ khi tôi bắt đầu đi vào phố.
Có những hôm, tôi bắt gặp gió len lỏi trong những tán lá hình kim. Len lỏi qua nắng đầu ngày và vàng óng mùa ngọt. Lúc ấy, Đà Lạt đâu chừng 26 0C và nếu nhìn từ trên cao, dòng xe đang không ngớt đổ vào thành phố trông sẽ giống như đàn kiến miệt mài. Một hôm lên Đà Lạt, qua khung cửa kính, tôi nhận ra gió lãng tử khi ngược chiều tóc bay nơi dáng hình rất mảnh của người anh thương mến. Có nụ cười vừa trôi qua khi anh nhìn chúng tôi rồi vặn ga vượt qua đỉnh dốc...
Đà Lạt chừng như rất thương từ những tiếng gọi dễ thương đầu tiên từ năm nào xa lắc!
Có hôm, nhìn mưa miệt mài vẽ những đường thật mảnh lên ô cửa ở Đà Lạt Edensee, tôi đã dùng dằng hoài trước yên tĩnh vùng hồ. Tuyền Lâm chưa có trong nỗi nhớ, nhưng lúc ấy, tôi đã dấy lên mong ước về những âm thanh lách tách rồi mùi củi thật đượm ở bếp lò phía sau lưng, thích một cuốn sách đọc dở trên mặt bàn, ly cà phê nóng vừa nhấp được mấy ngụm và tiếng trò chuyện thật gần của người đồng hành trong mấy chuyến rong ruổi. Cảm giác đó, y như là khi tôi một mình trong căn phòng rộng rênh một sáng mưa lạnh ở Mungyeong xứ Hàn, tỳ trán vào ô cửa nhìn dòng suối nhỏ chảy thầm thì trong cỏ. Có lẽ những lúc tĩnh lặng như thế, người ta thường nghĩ về những thương yêu.
Có một ngày gió đẫm màu sương khi chúng tôi phong phanh và có phần run rẩy khi leo lên phần cao nhất của đỉnh Liangbian. Nụ cười hôm ấy tê cóng chèn vào những bước chân trần thấp thởi. Thành phố lúc ấy không biết chừng bao xa ngái vì chỉ thấy bằn bặt mù sương. Bạn tôi đánh rơi chiếc khăn để sau này tôi biết, có cuộc đến bị bỏ lỡ. Có ai đó sẽ thắc thỏm tìm nhau giữa đám đông...
Đà Lạt là những gì xúm xít ở quán nhỏ đầu dốc, một tối mưa như không thể không mưa. Bộc lộ bằng vodka men, cô đọng khúc chiết từ gạo mãi ở vùng nào đó của đồng bằng Bắc Bộ đã mang sóng đến cho lời. Chừng như bạn của tôi nữa, đã uống thay cho một chiếc ghế trống. Không biết đã bao nhiêu lần như thế, để bạn bỏ qua tôi mà cháy. Cháy cả khi là Chivas 49 màu hổ phách, có mùi khoai trong vắt, thơm tho quyện từ những giọt nước tinh cất từ sông Hương và màu mật của típ atiso xứ lạnh.
Lần rời Đà Lạt khi thành phố còn ngái ngủ, khi nắng trong sương nồng nàn dưới những trập trùng thông và trập trùng dốc, tôi đã vẩn vơ mãi về một điều, rằng không biết mình sẽ như thế nào nếu là người ở đó. Có phiêu lãng như gió? Có rối rít như sương? Và cơ bản là có đủ thương yêu để biết sống vì một ai đó?
Đà Lạt, với những ai đó, có lẽ còn hơn cả trao đi hay nhận về.
Đà Lạt cho tôi hay, không phải rượu nhưng có những tình yêu như lửa ấm và có những điều còn lớn hơn tình yêu. Có những điều không thể gọi thành tên, cũng không phải là bám đuổi nhưng sẽ theo mãi ở cuộc đời này. Đà Lạt cũng cho tôi hay về sự điềm đạm bao dung, ẩn sau chu toàn, che chở và lo âu. Tình yêu có lẽ bao giờ cũng là biên độ mở. Nếu cứ để ngỏ những cánh cửa, chắc chắn sẽ không ai phải nhói đau. Nên biết đâu sẽ tốt hơn, nếu cứ thả mọi thứ lạc vào trong gió.
Giấu thắc thỏm vào vời vợi, giấu thương yêu vào mây khói, có lẽ cũng là cách mà Đà Lạt mãi là vết dấu mù sương.
YÊN MINH