Tôi có một thói quen, vào những ngày cuối cùng của năm, tôi thường ngồi lại một mình và viết nhật ký trải lòng về những điều mình đã từng trải qua trong suốt 365 ngày với đủ đầy những dư vị và sắc màu của cuộc sống.
|
Ảnh minh họa: Internet |
Một ngày...
Hai ngày...
Rồi ba trăm sáu lăm ngày...
Ấy là những câu chuyện lướt qua trên từng bàn phím lách cách đêm khuya thanh vắng và những xúc cảm, những khoảnh khắc cứ ùa về, tuôn trào lấp đầy trái tim tôi. Xen kẽ bao nhiêu cảm giác mà bạn thân nó hay chọc mỗi khi đếm trên đầu ngón tay 'buồn vui xui tình tiền". Có những khi chính tôi cũng cảm thấy ngạc nhiên vì những gì mình đã làm được. Là chính tôi, đã từng cố gắng như vậy, đã từng kiên cường như vậy, đã từng trở thành một con người tốt đẹp đến như vậy.
Những ngày cuối năm 2021 vẫn như bao ngày khác, vẫn đủ 24 giờ, nhưng dường như có chút gì đó khựng lại chùng chình, dùng dằng, níu kéo và thấy trống trải vô cùng.
Những ngày cuối năm bỗng thấy nhiều sự đồng cảm đến lạ. Cuốn lịch cũ mỏng dần đi để bắt đầu một cuốn mới, trang mới. Thế nhưng, vẫn không xoa dịu được những nỗi đau, những mất mát do đại dịch COVID-19 để lại. Năm nay, có lẽ sẽ là năm đặc biệt bởi người dân ít về quê hơn, ai cũng thực hiện khẩu hiệu "ai ở đâu ở yên đó" để hạn chế dịch bệnh lây lan. Chắc hẳn ngôi nhà thiếu vắng tiếng trêu đùa của mấy anh em. Nồi bánh chưng sao cũng thiếu hẳn hơi ấm của cả gia đình. Viết và nghĩ tới đây mà sống mũi cay xè đi. Có gì như là nuối tiếc, pha một chút hoài niệm nhơ nhớ... Nhớ hương vị của những ngày cuối năm. Là ngồi nhóm bếp lửa hồng có củi tre nổ lách tách. Mẹ sẽ vùi thêm củ khoai nướng cho ấm lòng em nhỏ. Mẹ sẽ bảo ban đàn con về những điều tử tế, về những câu chuyện may mắn đầu năm...
2021 - cũng là năm miền Trung gánh nhiều cơn bão lũ. Cũng nhiều mất mát khi nhà cửa, tài sản, gia cầm cứ thế trôi trong biển nước. Thế nhưng, những con người cần mẫn ấy vẫn rất lạc quan, vững chãi đôi chân của mình. Thương sao dải đất miền Trung! Dải đất ấy góp phần làm nên dáng hình Đất Việt đầy yêu thương.
Những chiều cuối năm, thấy thương cho những người bán rao hối hả trong dòng đời. Có những tiếng rao vội vã trong ngày mưa sợ ướt hết hàng khó bán. Có những tiếng rao tròn trịa, thảnh thơi. Những lúc đời mỏi mệt ta lại nghe được tiếng rao vui tai nhưng ngẫm lại thương "xoài chua lòe chua loét đây, ai mua thì bán không mua thì thôi". Lại có những tiếng rao nghèn nghẹn nơi cổ họng, kéo dài mãi ở đoạn cuối như đùa cợt với mọi nỗi khổ đang bủa vây.
Chiều cuối năm, nhìn thấy đám trẻ con nô đùa đuổi nhau, tiếng cười giòn vang khắp ngõ như đánh thức mọi người cùng reo vui đón chào năm mới. Chắc hẳn chỉ có trẻ con là mong đến tết, là được hưởng trọn niềm vui của ngày xuân. Đôi lúc ước muốn quay trở về như những đứa trẻ vô âu vô lo, mặc kệ xã hội ngoài kia đầy rẫy sự toan tính. Trưởng thành, ta đã mất quá nhiều thứ mà chẳng đổi lại được gì ngoài tuổi tác, sự già nua thể xác lẫn tâm hồn.
Những chiều cuối năm gần hết, đón chào một năm mới sắp đến, chỉ mong sao nước Nam sẽ ấm no vững bền, bớt thiên tai, hết dịch bệnh... chỉ cần vậy thôi cũng đủ an yên, hạnh phúc lắm rồi.
Chào nhé 2021.
THIÊN KIM
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin