|
Minh họa: Phan Nhân |
Mùa đông năm nay rét ngọt. Gần hết tháng Mười một âm mà nắng vẫn sóng sánh trên những cánh hoa cúc quỳ mọc đầy ở rặng rào. Ân thấy thời gian trôi nhanh quá. Cuối năm ngoái còn đang mang bầu, chỉ thèm vặt lá sấu non cuộn muối trắng ăn cho đỡ háo. Thì năm nay con đã gần biết đi, ê a suốt ngày với hai chiếc răng mới nhú. Chăm trẻ con cực nhất vào mùa lạnh. Mới hôm qua còn cười đùa mà sáng hôm sau đã ho rụt cổ. Từng tiếng thở khò khè của con khiến Ân thắt ruột. Nên chỉ mong trời cứ nắng ấm mãi cho người già, trẻ con đỡ khổ. Cho những người lao động phải bươn chải ngoài đường đỡ đi phần cực nhọc. Nhưng Yên nói đang cầu ngày khấn đêm mong cho gió mùa về. Trời càng lạnh thì Yên càng buôn bán tốt. Giờ nhập mấy trăm triệu tiền hàng toàn quần áo rét mà trời cứ nắng mãi thì Yên biết sống sao? Kha cũng kêu trong kho đang chất đầy kiện hàng chỉ chờ thời tiết rét đậm là tha hồ bung lụa. Năm nay, Kha dồn hết vốn liếng còn lại cho đợt hàng này. Coi như được ăn cả, ngã về không. Tất cả chỉ còn phụ thuộc vào thời tiết. Nỗi lòng này chỉ những người đi buôn mới hiểu.
Kha ra trường, chán ngán cảnh cầm tấm bằng tại chức đi xin việc ở đâu cũng nhận về cái lắc đầu nên quyết định buôn bán hàng thùng. Ban đầu chỉ với chút vốn liếng ít ỏi chưa tới mười triệu đồng. Kha mua lại ít quần áo hàng thùng bày bán ở vỉa hè. Nhờ có duyên buôn bán mà hàng lấy về đến đâu hết đến đấy. Nhưng bán vỉa hè mãi cũng không ổn. Ngày nắng còn có chỗ ngồi chứ ngày mưa cả người bán lẫn người mua đều không tha thiết. Đấy là chưa kể những lần bị xe quản lý trật tự đô thị đến thu hết hàng. Nên Kha quyết tâm thuê một cửa hàng nho nhỏ để tiếp tục buôn bán hàng thùng. Nhiều người nghĩ thời buổi này quần áo mới còn bán rẻ bèo thì mấy ai mua hàng thùng. Ấy thế mà cửa hàng của Kha chưa bao giờ vắng khách. Kha bắt đầu nhập từng kiện hàng lớn mở bán trong ngày. Đồ loại một mang bán giá cao để thu lại vốn. Còn hàng loại hai thì thong thả bán kiếm lời. Trông cửa hàng lúc nào cũng bề bộn như đống dẻ lau. Khách thì chen nhau giẫm cả lên quần áo mà bới chọn. Mũi Kha hôm nào cũng có cả đống bụi vải bay vào. Làm ông chủ bán hàng thùng như Kha cũng nhếch nhác chẳng kém gì buôn đồng nát. Ấy thế nhưng một vốn bốn lời. Kha phất lên cũng nhờ những đống quần áo cũ. Không chỉ đủ trang trải cho cuộc sống sinh hoạt thường ngày, Kha còn gửi về quê phụ mẹ già nuôi hai đứa em ăn học. Năm ngoái, Kha mua lại chiếc xe ô tô cũ làm phương tiện chở hàng. Năm nay thì đang gấp rút lo tiền mua chung cư đóng theo tiến độ. Cuối năm là chung cư hoàn tất, nhưng tiền phải đóng đủ thì nhà mới trao tay. Kha chỉ mong đợt rét này sẽ bán được hết kho hàng cho mối buôn các tỉnh để thu tiền về lo nhà cửa. Năm mới kiểu gì Kha cũng phải về nhà mới để đón mẹ xuống ở cùng.
Yên đang bầu bí, chẳng nghén gì bằng nghén ngủ. Ngày nào cũng ngồi ngủ gật ở cửa hàng không biết bao nhiêu bận. Thời tiết kiểu này khó buôn bán quá. Vắng khách, Yên chỉ muốn đóng cửa ngủ một giấc đã đời. Những ngày này, Yên hay thấy bức bí khi phải ngồi một chỗ ngắm dòng người qua cửa kính mờ sương. Yên sợ nhịp sống nhàm chán đều đặn mỗi ngày ở nơi đây. Sáng nào thức dậy cũng chỉ thấy từng ấy công việc bày ra trước mắt. Mở cửa hàng từ tám giờ sáng đến mười giờ đêm. Những bữa cơm nấu nướng qua loa, nghẹn ứ trong cổ họng. Chồng Yên cứ đi làm về là cắm mặt vào máy tính đọc báo, chơi game. Lúc ngủ cũng quay lưng lại với nhau, đến cả những giấc mơ cũng một màu đơn điệu. Yên thèm được sống một cuộc đời khác. Năng động và tràn ngập sắc màu. Được đặt chân đến những vùng đất lạ xa. Được thức dậy ở nơi không có tiếng còi xe inh ỏi, tiếng chợ búa xô bồ. Ai cũng có quyền sống một cuộc đời mơ ước nhưng cơm áo gạo tiền cứ ghìm chân Yên mãi. Đã hứa với Ân sẽ thu xếp công việc để đi. Cùng nhau thắt dây giày, khoác áo ấm, chuẩn bị từng gói lương khô. Sẽ tô chung một màu son, mặc cùng màu váy, lúc nghỉ chân dọc đường đọc chung nhau một cuốn sách hay. Cùng nhau thưởng thức một món ngon. Cùng co ro trú mưa trong một mái hiên ven đường. Cùng nằm ngửa cổ trên một thảm cỏ ven đường để hứng nắng trời. Năm nào cũng hứa hẹn nhau như thế vậy mà rồi mười hai tháng cứ lặng lẽ trôi qua. Kha cười bảo “hứa đi bụi cùng nhau lúc này đúng là điều phù phiếm”. Yên đọc được trong mắt Kha nỗi day dứt mệt nhoài. Ra trường gần bảy năm, Kha chưa bao giờ được nghỉ ngơi một này đúng nghĩa.
- Bao giờ chồng cậu về? - Yên vừa xếp lại hàng hóa vừa nói chuyện với Ân qua điện thoại.
- Anh ấy nói giữa năm sẽ về mà giờ đã hết năm. Nhưng mình không dám nhắc nhiều. Sợ anh ấy nóng ruột. Cuộc sống ngoài biển khơi bấp bênh lắm Yên à. Như chiếc lá tre lênh đênh giữa dòng nước xoáy. May mà có con mới thấy đêm bớt rộng dài.
- Cứ gì lấy chồng thủy thủ mới chăn đơn gối chiếc. Chồng mình tối nào cũng kè kè bên cạnh nhưng ôm cái máy tính chứ đâu có ôm mình.
Ân cười. Bao lâu nay Ân chỉ mong sáng thức dậy được nhìn thấy chồng bên cạnh. Để nấu cho nhau những bữa sáng giản đơn. Dù có khi chỉ là húp vội bát mì tôm cũng thấy lòng no đủ. Có khi tóc còn rối, quần áo còn đầy mùi trớ sữa của con. Có khi loạn lên vì một đứa trẻ đang gắt ngủ. Có khi chỉ là nằm bên nhau cùng ngắm con thơ cười trong giấc mơ buổi sáng. Thứ hạnh phúc giản dị ấy đối với bao người nó quá đỗi bình thường mà với Ân lại trở thành mơ ước. Đôi lúc, Ân mong chồng ở nhà để ngoài bậc cửa có thêm đôi dép đàn ông, người ngoài cũng đỡ dòm ngó. Nửa đêm có tiếng ho của đàn ông trong nhà cũng thấy yên tâm bớt lo trộm cắp. Nhà có chồng, lúc con ốm không phải nhờ hàng xóm. Bóng điện trong nhà hỏng không phải thuê thợ sửa. Vắng chồng, đến cả một bữa cơm tươm tất Ân cũng ngại nấu cho mình. Nhiều đêm giật mình thức giấc bởi một cơn sóng dữ trong mơ. Ân dậy thắp hương cầu bình an mà hình ảnh con tàu cứ nhấp nhô trong mường tượng. Càng những ngày cuối năm, lòng Ân càng bồn chồn mong ngóng. Nhìn sang nhà hàng xóm thấy chồng người ta đang sơn lại cửa, sửa lại hàng rào mà nôn nao quá.
* * *
Sáng thức giấc thấy gió lùa ngoài cửa mang theo cái lạnh đặc quánh của mùa đông. Cửa hàng của Kha và Yên hôm nay thể nào cũng đông khách. Những kiện hàng mùa đông sẽ được mở. Cuối năm, người ta thường có nhu cầu mua sắm nhiều hơn. Những người buôn bán cũng trông đợi sức mua cuối năm mới biết được kinh tế tăng hay giảm. Kha thuê thêm nhân viên mới đủ người làm đơn hàng cho khách buôn các tỉnh. Giờ Kha không buôn hàng rẻ tiền mà chuyển sang hàng thùng cao cấp. Mỗi một kiện hàng ít cũng cả chục triệu đồng. Chủ các shop mua về “mông má” lại để bán với giá cao hơn gấp nhiều lần. Ngoài quần áo, Kha còn buôn giày dép, thú bông, túi xách, chăn đệm. Trước kia còn bỡ ngỡ Kha nhập hàng lại của người ta với giá cao nên còn rất ít lời. Giờ thì Kha sành sỏi hơn nhiều. Đợt vừa rồi, để nhập đợt hàng lớn cuối năm, Kha đã nhờ người đưa lên tận chợ đầu mối trên biên giới. Càng đi Kha càng nuôi trong mình những dự định làm ăn mới. Có nhiều lúc mệt nhoài, Kha lại thèm được trở về quê bên mẹ và đồng xanh yêu dấu. Nhưng ký ức đói nghèo đã thôi thúc Kha sống một cuộc đời nhiều tham vọng. Kha còn trẻ mà, nên chưa cho mình quyền được nghỉ ngơi.
Căn hộ chung cư Kha mua nằm giữa trung tâm thành phố. Sau này sẽ là nơi để anh em họ hàng mỗi khi xuống thành phố đều có thể ghé thăm. Kha từng bơ vơ ở thành phố này suốt nhiều năm. Đôi khi chỉ thèm có người thân để thỉnh thoảng ngồi ăn với nhau một bữa cơm ấm áp. Cả những lần đưa mẹ đi khám bệnh mà phải thuê căn phòng trọ chật chội để ngủ một giấc trưa. Muốn gọi cho ai đó lúc cần cũng không có người để gọi. Giờ thì Kha đã thành công dân thành phố. Suốt bao năm làm việc cực nhọc, dường như Kha chỉ chờ đợi giây phút được cầm sổ đỏ trên tay để dọn về nhà mới. Mẹ nói có phần ít gà đồi để đãi bạn bè. Ân hứa sẽ tặng những chậu hoa thật đẹp. Yên chọn may rèm cửa đã lâu, màu thiên thanh có in hình những cánh chim trời. Cũng đã hò hẹn nhau thỉnh thoảng sẽ kéo đến nhà Kha nấu nướng. Để bếp của đàn ông bớt đi phần nguội lạnh.
Yên gọi cho Ân đúng lúc ngoài trời hửng nắng. Ân đang ngồi khâu lại cúc áo cho con. Đứa con gái hai tuổi đang ngồi ngay bên cạnh thưởng thức món bánh rán Doremon. Những ngón tay xinh xắn thỉnh thoảng lại giơ lên sờ tóc mẹ. Ân kể với Yên về cuộc điện thoại lúc nửa đêm. Tiếng chồng nhỏ dần lẫn trong tiếng sóng. Chồng hứa Tết Dương lịch sẽ về, đã chuẩn bị đồ đạc sẵn rồi. Chỉ đợi tàu cập bờ là bay về nước. Ân mới giặt lại chiếu chăn, hửng nắng thế này chẳng mấy mà khô. Đang tính rủ Yên đi chợ để mua ít vải về may vá. Ân có một chiếc máy khâu nho nhỏ đủ để may cho mình những niềm vui bình dị. Ân thích đón chồng trở về nhà bằng ga gối mới. Từng chiếc khăn trải bàn, miếng lót nồi, rèm cửa cũng được Yên chăm chút. Yên cười dặn “nhớ đừng quên tự may váy cho mình”. Ân nhớ chứ, làm sao quên được cảm giác mặc một bộ váy mới đứng trước chồng hỏi “em mặc có xinh không?”. Cũng không quên lời hứa sẽ may váy đôi tặng mẹ con Yên vào một ngày nào đó.
Yên đang thích thú đặt tay lên bụng xem con máy đạp. Sang năm mới, cuộc sống của Yên sẽ thay đổi rất nhiều khi con chào đời. Nhà sẽ vang tiếng trẻ con khóc đòi ăn, gắt ngủ. Yên sẽ bận rộn chăm con đến mức không còn thời gian để cô đơn. Sẽ chờ con lớn mỗi ngày để cùng nhau mặc váy Ân may tặng. Cùng nhau xách ba lô lên và rong ruổi những cung đường tươi đẹp. Chỉ cần nghĩ thế thôi là thấy lòng bình yên quá đỗi. Yên mở toang cửa kính để đón nắng tràn vào khắp các gian hàng. Thời tiết dịu dàng đến mức Yên muốn mỉm cười ngay cả với những vị khách ghé đến rồi vội đi không kịp mua gì…
Truyện ngắn: VŨ THỊ HUYỀN TRANG