Tháng Giêng Đà Lạt

03:02, 08/02/2012

Ngồi cà-phê quán cóc, nhìn mưa phùn như tơ kéo qua xứ núi thì không có thú vị nào bằng...

Ngồi cà-phê quán cóc, nhìn mưa phùn như tơ kéo qua xứ núi thì không có thú vị nào bằng. Hoặc cảm giác hơn, là cùng với bạn gái đi trong mưa phùn lắc rắc, để nghe mưa hôn trên tóc, trên môi, trên mắt; nếm được hương vị của kỳ hoa dị thảo tỏa ra trong mưa. Mưa phùn sẽ bắt người ta dừng lại, nhìn ngắm và phủi phê tà áo, mơn trớn hạt mưa li ti đậu trên khăn, trên ve áo len hồng, vàng, xanh, đỏ, tím… Để tận trong sâu thẳm con người, một nỗi nhớ dịu dàng và mong manh lại bắt đầu da diết về Đà Lạt…

Tình thân. Ảnh Thanh Đạm
Tình thân. Ảnh Thanh Đạm

Đà Lạt là vùng khí hậu bất chợt, người ta thường nói trong mỗi ngày có bốn mùa xảy ra. Đó là điều mà bất cứ ai đến Đà Lạt cũng cảm nhận được. Đặc biệt cái rét ra giêng, và mưa phùn giăng giăng là một thú vị khác nữa khiến phố núi lãng mạn, dễ thương hơn. Bởi tháng Giêng tiết trời trong sáng, làm bừng lên cỏ cây hoa lá ở xứ Ngàn hoa. Mọi vật dường như đẹp hơn, lộng lẫy hơn. Nhưng nếu cứ thế, sẽ đơn điệu chăng? Có lẽ hiểu được điều ấy, vị thần khí hậu ở đây liền tung ra những cơn mưa phùn đắm đuối. Mưa giăng giăng, thứ mưa không ướt áo làm cho cảnh vật thêm một lần nữa mờ ảo trong cái se se lạnh đầy chất thơ…

Mưa phùn ở Đà Lạt khác với mưa bụi ở miền Bắc. Mưa bụi lấm tấm. Mưa rây rải rác. Mưa phùn là hai thứ mưa ấy cộng lại. Và trở thành thứ mưa u ảo, không thật, vô cớ… Thế mới làm bao du khách lang thang với nó. Thứ mưa si tình ấy, ở quê núi người nông dân làm vườn gọi là mưa hoa cà phê. Đúng thế, hoa cà phê vào dịp tháng Giêng nhú ra như chiếc răng nanh nhỏ xíu, nếu được những cơn mưa phùn tiếp sức sẽ bật nở thơm ngát một vùng, làm hoang mang những nương dâu không người hái, làm ngơ ngác những đồi tranh khô dại. Còn ở phố núi lại khác, mưa phùn tiếp sức cho vạn loài hoa, nhất là hoa cỏ dại được chút ẩm ướt phủ dụ lại càng dâng hết hương sắc của mình cho mùa xuân dậy thì căng mọng…

Một sáng, thấy mưa phùn giăng giăng trên hồ Xuân Hương, như chiếc rèm kéo qua không gian nước, một không gian tĩnh lặng như câu thơ Hàn Mặc Tử: “ai hãy làm thinh chớ nói nhiều/ để nghe dưới đáy nước hồ reo…”. Câu thơ trăng mờ, nhưng cũng có thể mường tượng trong chính không gian mưa phùn này, tiếng thông reo lẫn trong tiếng mưa reo thánh thoát, nhạy cảm trên mặt hồ… Đó là gu âm nhạc của thiên nhiên, chỉ có lắng tâm mới nghe được bằng hồn, và lắng hồn mới nghe được bằng hư ảo… Và Hàn Mặc Tử đã nghe được giữa Đà Lạt trăng mờ thứ âm nhạc ấy…

Đà Lạt mưa phùn, chỉ có tháng Giêng là đẹp nhất. Mưa giữa hoa đào, những hạt mưa xuân sắc, nhỏ nhoi mà lộng lẫy, đọng lại vị nước mắt của cô gái sắp đi lấy chồng xa. Xốn xang hoa ban di thực. Lẻ loi phượng tím mọng buồn. Và cô độc loài phượng trắng muộn màng, nuối tiếc! Nhất là Mimosa vàng óng hạnh phúc, ong bướm mang phấn đi trong mưa làm thơm bao con đường vắng… Đi trong cô đơn, mưa không phải là mưa, chỉ là nước mắt của núi khóc người tình xa. Vì vậy, mưa phùn ra giêng còn có cái tên là mưa tình nhân. Mưa u hoài, day dứt chỉ dành riêng cho hai người yêu nhau có dịp nép vào nhau, chở che, nương tựa… Bản lĩnh người miền núi là che chở, họ sẽ dang rộng cánh tay nồng nàn cho nhau, họ sẽ nói tự trong tim những lời thì thầm như cỏ hoa, như mặt trời, để làm bừng nở trong nhau về một ngày hảnh nắng, vàng hoe niềm chờ đợi…

Tháng Giêng Đà Lạt, lại có những tối mưa phùn lấp nhấp, từng hạt nhỏ nhoi lay phay ngọn đèn đường. Mưa phùn làm vỡ vụn những tiếng chuông Linh Sơn tự chìm vào sắc không. Mưa phùn níu áo ai đó tạt vào quán cóc, xoa xuýt hai tay bưng tô phở nóng, hoặc ngồi chồm hổm xuống lề đường, khuấy đường tan lanh canh trong ly đậu nành ấm bụng. Mưa phùn là vậy, mưa trên dáng mẹ khẳng khiu, dáng chị tất tả, mưa ray rứt tấm áo choàng mong manh…

Mưa phùn là nỗi nhớ nhung, khắc khoải của người đi xa. Ở xứ nóng Sài Gòn, được đi Đà Lạt tắm mưa phùn là hạnh phúc, cũng là hạnh phúc cho đứa con đi học xa thấp thỏm được bay về, ngồi bên ngôi nhà nhỏ của mình, nhìn mưa phùn giăng mắc trên cây mận, cây đào… lòng bồi hồi nhớ những ngày xưa cũ… Mưa phùn như ý nghĩ mong manh rằng có ai đó đang chờ ta dưới cội hoa nào, cùng nhau ngắm tiếng chim sơn ca hót trong mưa tơ vàng, ngọt ngào, dịu nhẹ nỗi nhớ về nhau…

Tản văn: NGUYỄN THÁNH NGÃ