Năm tháng cứ thế vội qua đi, con người và cuộc sống cũng đổi khác đi nhiều, chỉ có kỷ niệm là vẫn còn vẹn nguyên như thế...
Năm tháng cứ thế vội qua đi, con người và cuộc sống cũng đổi khác đi nhiều, chỉ có kỷ niệm là vẫn còn vẹn nguyên như thế. Miên man từng dòng ký ức cứ đầy dần lên theo năm tháng, để rồi bất chợt những ngày đầu tháng 11 khẽ gọi ta về ào ạt cùng những nhớ thương một mùa xưa cũ. Đó là những hoài niệm nho nhỏ mà đầy lưu luyến, khát khao.
Có rất nhiều người bảo rằng những ngày đầu của tháng 11 được ví như bản tình ca lãng mạn, ngọt ngào thiết tha và sâu lắng. Vì sao thế nhỉ? Phải chăng đó là lúc gió đông về, những buổi sớm mai sương giăng tỏa lối. Những cơn gió se se lạnh cũng đủ làm run rẩy những cành lá xanh non mơn mởn sau vườn, làm cho mấy chú mèo tam thể kia cuộn tròn nằm lười trong chiếc ổ của mình không muốn dậy. Gió lạnh nhẹ nhàng khẽ khàng đánh thức cả một miền ký ức tuổi thơ thuở nào về những mùa đông còn bên mẹ. Bất chợt gọi về "mẹ ơi con nhớ nhà".
Tháng 11 lạ lắm. Tôi thường hay nghĩ về mẹ nhiều hơn. Vì tháng 11 có ngày sinh của mẹ. Bà ngoại tôi bảo rằng "mẹ của con sinh ra vào ngày nhiều giông gió như thế sau này dễ gặp trắc trở trên đường đời…". Có phải vậy không mà cả cuộc đời mẹ vất vả hy sinh cho đàn con chưa một ngày ngơi nghỉ. Mẹ cứ tất tả từ sáng tới tối từ mùa ngô tới mùa khoai. Vất vả từ mùa hè kiếm củi đến ngày đông mưa phùn gió bấc cấy mạ non. Thương mẹ nhiều biết bao nhiêu. Nhưng tôi vẫn cứ thích nghĩ về mẹ. Mẹ như bến đỗ bình yên của cuộc đời tôi. Nghĩ về mẹ tâm hồn tôi luôn luôn được an yên. Mọi bộn bề toan tính nào cơm áo nào gạo tiền trên con đường mưu sinh cũng được dịu lại mà nhường vào đó là tình yêu mẫu tử lắng đọng thành dòng chảy ký ức êm đềm tự len lỏi vào tim.
Tháng 11 về tôi thêm yêu góc phố nhỏ gắn bó đã ngót nghét 10 năm. Khi đặt chân đến thành phố này cũng là những ngày đầu của tháng 11. Nơi đây chất chứa thật nhiều điều dịu ngọt về tình người bao dung. Phố tôi ở đã hoạt động trở lại sau những ngày dịch giã. Tôi thích thú biết bao nhiêu những quán hàng lung linh, những tiếng rao gần xa và yêu luôn cả nụ cười tươi duyên dáng của những cô bán hàng rong vỉa hè. Tôi đã từng đọc một cuốn sách nói rằng tháng 11 là tháng của nỗi nhớ, là mùa của những yêu thương. Ừ, thấy đúng nhỉ! Cái lạnh len lỏi của tháng 11 như muốn làm cho con người ta khao khát được ở gần nhau hơn, muốn được sưởi ấm sẻ chia cho nhau.
Nhớ thời áo trắng đến trường cùng những kỷ niệm ngọt ngào với bạn bè, thầy cô, trường lớp. Chính những tháng ngày của tháng 11 lòng sẽ mở toang cánh cửa ký ức để thêm trân quý công ơn của thầy cô đã dạy ta nên người. Để nhắc nhớ ta về một ngày lễ của những người đưa đò thầm lặng. Thuở ấy, đầu tháng 11 thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi sẽ phổ biến nhiều nội dung liên quan chào mừng Ngày Nhà giáo Việt Nam. Lớp cũng sôi nổi hẳn lên khi bạn nào được gọi tên vào đội văn nghệ. Hồi ấy mà được đi múa đi hát là vui lắm... Nghĩ lại thôi mà lòng xốn xang. Nhớ thật. Thầy cô đã truyền cho ta những điều hay lẽ phải, về lòng vị tha, về những điều trân quý sức lao động "lao động là vinh quang". Vậy mà lắm lúc trách bản thân rằng do cuốn theo những bon chen xô bồ của cuộc sống đã làm ta vô tâm quên đi những việc làm đơn giản hàng ngày như gọi điện, nhắn vài dòng tin rằng "Thưa thầy, thầy có khỏe không ạ". Có vậy thôi mà sao ta ít làm được thế.
Ngày nhỏ ai cũng đã từng tập đánh vần "Muốn sang thì bắc cầu Kiều. Muốn con hay chữ thì yêu lấy thầy". Trưởng thành, chín chắn như ngày hôm nay là nhờ công ơn giáo dục của thầy cô và cha mẹ. Lòng muốn nói lời cảm ơn tới tháng 11 thật nhiều. Sẽ luôn khắc ghi những lời dạy của thầy cô. Bất chợt nhớ đến những câu thơ "Có một nghề bụi phấn bám đầy tay. Người ta bảo đó là nghề trong sạch nhất. Có một nghề không trồng cây vào đất. Mà mang lại cho Đời đầy trái ngọt hoa tươi"...
HẠNH DUYÊN