Minh họa: Phan Nhân |
Đã gần 23 giờ mà chưa thấy con dâu về, bà Minh thả mùng lên giường từ lâu nhưng không sao ngủ được. Bà nằm nhẩm tính, dễ cũng đến cả tháng nay Hương về khuya mà các lý do cô đưa ra đều rất qua loa. Có dạo Hương nói phải tăng ca vì cơ quan đang chuẩn bị cho sự kiện quan trọng của ngành. Hôm lại bảo đang có đề án cần hoàn thành gấp nên cả phòng phải làm ngày làm đêm mới kịp. Bà nghe chuyện cơ quan công sở cứ như vịt nghe sấm, nên chẳng biết gì mà ý kiến. Chỉ là, nhiều khi bất giác trộm nghĩ, con dâu mới 26 tuổi, đang ngời ngời xuân sắc mà lại xa chồng, biết sao mà tin tưởng. Nghĩ nhiều sinh nghi, chẳng biết con dâu có làm thêm giờ ở cơ quan thật hay lại lạng quạng nơi nào. Cũng có những ngày cuối tuần Hương về đúng giờ, mẹ con cùng nhau cơm nước, dạo siêu thị mua sắm đồ sinh hoạt lặt vặt. Những cuộc trò chuyện giữa mẹ chồng nàng dâu và con trai đang đi làm công trình xa cũng rất vui vẻ. Thành ra sự ngờ vực của bà cứ lưng chừng để đó.
Cưới nhau được hơn hai tháng thì công ty nhận gói thầu lớn trong miền Tây, Trung được cắt cử đi giám sát công trình, dự là phải ở lại lâu. Bà Minh hiểu cái nghề xây dựng, có việc là có thu nhập, nên bà không dám cản con. Bà chỉ rào đón với con trai, rằng mới cưới mà để vợ ở nhà một mình, mẹ chồng nàng dâu xưa giờ khác máu tanh lòng, vậy chẳng phải là khó cho Hương sao. Nghe mẹ nói, Trung nhún vai cười xòa. Anh rất tin tưởng vợ, và cũng tin mẹ sẽ không khiến anh phải khó xử.
Con trai xa nhà vài tuần thì Hương bắt đầu hành trình đi sớm về muộn. Hương dặn bà cứ bấm chốt cửa trong ngủ trước, cô có chìa khóa riêng nên khi nào về sẽ chủ động mở. Căn nhà đi thuê chẳng mấy rộng rãi, chừng 60 mét vuông được xây kiểu nhà ống, chia ra được phòng khách, hai phòng ngủ và khu bếp, vệ sinh nhỏ xíu. Thế nên nằm trong phòng, bà nghe rõ tiếng xối nước ở nhà tắm. Hương đi làm có đồng phục của cơ quan, nhưng sáng nào cô cũng chuẩn bị thêm trang phục cho vào túi riêng bỏ trong cốp xe. Tối khuya về thì đồ Hương mặc trên người là quần áo gói mang theo hồi sáng. Càng nghĩ bà càng như chắc chắn, nếu Hương không ra ngoài gặp gỡ, hẹn hò ai đó, thì cớ gì phải thay đồ khác? Bà nóng lòng nhấc máy gọi cho con trai, dẫu biết đã khuya nhưng nếu không gọi thì bà bứt rứt quá.
- Con xem vợ con thế nào, chứ ngày nào cũng khuya khoắt mới về nhà, làm lụng gì kiểu đấy?
- Không đâu mẹ, Hương làm ở cơ quan thật đấy ạ. Ngày nào vợ chồng con cũng gọi video cho nhau, cô ấy đi đâu làm gì cũng nói cho con biết hết mà.
- Ôi giời ơi, sao mày thật như đếm thế con. Ai mà biết ma ăn cỗ lúc nào?
- Mẹ đừng nghĩ ngợi linh tinh rồi mẹ con lại mất tình cảm. Sống với nhau dài lâu trước là vì cái tình, sau là phải có niềm tin. Con quen Hương 5 năm mới cưới chứ đâu phải ngày một ngày hai.
Bà Minh biết mình không có bằng cớ gì nên đành xuôi ý rồi cúp máy. Nhưng bà nghĩ, sẽ phải tìm cách để tra cho rõ, chứ cứ bán tín bán nghi thế này cũng không hay. Bà bắt đầu suy tính kế hoạch theo dõi con dâu.
Ngày hôm sau, căn giờ tan làm, bà chạy xe tới trước cơ quan Hương, ngồi nép vào quán trà đá bên đường quan sát. Đúng như những gì bà suy đoán, Hương không làm gì ở cơ quan. Bộ quần áo lúc sáng đi làm đã được thay bằng chân váy dài chưa qua gối và chiếc áo thun có cổ. Cô đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, nhưng bà vẫn nhận ra Hương đã dặm lại son phấn. Vội vã theo chân Hương được một quãng thì bà mất dấu, vì phải nhường đường cho ô tô ở góc vòng xoay, đến lúc thoát ra thì không biết cô đã đi ngả nào. Lưỡng lự một hồi, bà đành quay về. Lần theo dõi hụt càng kích thích trí tò mò một cách mạnh mẽ. Bà kiên quyết, nay không biết thì mai, ngày kia, thể gì bà cũng sẽ truy rõ ngọn ngành.
Ngày thứ hai theo dấu con dâu, bà Minh càng thêm chắc chắn rằng Hương có gì đó bất ổn khi thấy cô phi xe vào một nhà hàng ăn uống mấy tầng lầu đèn điện sáng lóa. Ở đây xe cộ đông nghịt, người ra vào cũng đủ thành phần, công nhân viên chức, gia đình, người lao động chân tay cũng có, mà kẻ lịch lãm sang trọng cũng nhiều. Suy tính một lúc rồi bà lại quay xe về. Vì lẽ lúc đi bà vội không mang theo tiền, nghĩ giờ mà vào quán một mình cũng ngại. Bà kín đáo đưa mắt ngó nghiêng, mong có thể nhìn thấy con dâu ngồi đâu đó trong quán nhưng đành chịu.
Lại một đêm trằn trọc không yên, bà tính sẽ “bắt nọn” xem sao. Chờ lúc con dâu mở cửa, bà làm như tình cờ tỉnh giấc đi vệ sinh, hỏi dò:
- Nay con bận nhiều à? Mà cơ quan nhà nước gì cứ bắt nhân viên làm thêm giờ triền miên thế nhỉ?
- Dạ… ờ thì… việc nọ cứ chồng việc kia ấy mẹ ạ… Thời giờ, nhiều cơ quan nhà nước cũng phải làm kinh tế đấy mẹ, nên bận bịu lắm.
Bà biết tỏng Hương nói dối, nhưng không vạch trần. Bà muốn thu thập bằng chứng cho thật xác thực rồi nói cũng chưa muộn. Hôm nay bà tính chụp ảnh, nhưng luống cuống thế nào điện thoại rơi tuột, lúc ngước lên đã không thấy Hương đâu nữa. Ngày mai, nhất định ngày mai bà sẽ chuẩn bị chu đáo hơn. Quá tam ba bận, bà sẽ không về tay không. Bà chẳng ghét bỏ gì cô con dâu này. Hương hiền lành, tháo vát và rất hiểu chuyện. Nhưng nếu làm gì sai trái, có lỗi với con trai thì bà sẽ không dung thứ.
Ngày thứ ba, bà không chạy xe nữa mà quyết định thuê xe ôm cho an toàn. Hương vẫn chạy xe thẳng vào cái nhà hàng to lớn ấy. Nay đã chuẩn bị kỹ, bà tự tin bước vào, chọn một bàn góc gần lối ra vào. Chỗ này có tầm nhìn bao quát vào bên trong, bà sẽ có thể dễ dàng quan sát và tìm kiếm Hương. Xem qua thực đơn, thấy không chỉ có các món Á - Âu đắt tiền, đồ nhậu đặc sản vùng miền, mà nhà hàng còn có nhiều món phù hợp với gia đình trẻ nhỏ, cơm văn phòng. Không gian thoáng đãng, phong cách bài trí khá nho nhã, nhẹ nhàng. Trên tầng có các phòng ăn riêng tư, tầng trên nữa thì hình như là bán cà phê, phòng karaoke, rồi có cả phòng chiếu phim nữa thì phải… Gọi một suất cơm văn phòng, trong lúc chờ lên món, bà lấy cớ đi vệ sinh hòng muốn tìm kiếm con dâu. Kín đáo ngó nghiêng một lượt dưới tầng trệt không thấy, bà rón rén đi lên tầng hai. Bà bước chậm rãi, vừa đi vừa cố ý nghe ngóng qua từng căn phòng đóng kín mà phập phồng lo sợ. Lúc này bà có khác gì một kẻ rình mò xấu tính. Chợt giọng nói từ trong một phòng ăn cửa đang mở hé lọt ra ngoài làm bà khựng lại.
- Anh mời cô Hương một chén nào. Gớm, trông cô từ ngày lấy chồng lại càng thêm nhuận sắc. Còn làm ối anh ôm mộng tương tư lắm.
- Anh khen thế em lại “vào rừng mơ bắt con tưởng bở” đấy ạ!
- Đẹp như em thì đặc quyền là có cả tá đàn ông tự nguyện làm vệ tinh ấy chứ. Uống hết mình đi em, có gì anh lo tất, nhá…
Nghe người đàn ông nói lời đong đưa, lại thấy Hương im lặng, mặt bà nóng phừng. Trong lúc đang bối rối không biết làm sao để có thể nhìn tận mặt Hương, thì cánh cửa bất ngờ mở rộng. Cô phục vụ bước ra, nhỏ giọng nói vào bộ đàm gọi lên món mới. Bà đưa mắt nhìn nhanh vào bên trong. Bàn ăn có 3 nam 2 nữ, nhưng không có Hương. Hóa ra chỉ là người trùng tên người, giống đến cả giọng nói nữa chứ. Lướt nhìn xong bà vội đi xuống, như sợ việc làm mờ ám của mình bại lộ. Vừa ăn vừa tập trung quan sát gần cả tiếng đồng hồ, bà nhận định Hương đang ở đâu đó trong số các phòng ăn kia, hoặc là cà phê, hát hò, hay… xem phim. Nhưng giờ mà đi kiếm nữa thì quả thật không biết lối nào, rồi lại khiến người ta để ý thì dở. Bà ra về, tâm trí rối bời mang theo nỗi hoài nghi ngày một lớn hơn.
Tiếng mở cửa lạch cạch cho bà biết Hương đã về. Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm mà lòng dạ bà ngổn ngang. Bà trở dậy, nhẹ nhàng nhón gót ra phòng tắm. Qua cánh cửa khép hờ, bà thấy Hương đang dùng băng gạc lau rửa trên đùi, miệng xuýt xoa ra chiều đau đớn. Bà đẩy cửa làm Hương giật mình, nhúm bông trên tay cô rơi xuống nền đỏ rói. Nhìn vết cắt dài trên đùi đang rỉ máu, bà hốt hoảng:
- Con sao thế hả Hương. Làm gì mà ra nông nỗi này?
- Dạ… dạ mẹ, con… con…
Không chờ Hương trả lời, bà vội bật đèn rồi kêu cô ra ngoài. Nhẹ nhàng xử lý vết thương cho con dâu, nghe tiếng rên khe khẽ, bà không nỡ buông lời trách cứ. Chừng như hiểu tâm tư của bà, Hương nhỏ nhẹ giải thích:
- Thực ra…, cơ quan con chẳng bận bịu gì cả. Con đi làm phục vụ ở nhà hàng ăn uống sau khi tan sở mẹ ạ. Hôm nay có bàn khách xảy ra xô xát, không may chai rượu vỡ tung, văng trúng vào chân con. Vợ chồng con đã mua được mảnh đất nhỏ rìa thành phố, cũng muốn năm sau sẽ cất nhà nên con cố gắng làm lụng, thêm thắt cùng lo việc lớn. Chúng con muốn ổn định chỗ ở để mẹ thoải mái hơn, rồi còn sinh em bé nữa. Con xin lỗi vì đã không thành thật với mẹ!
Bà ngồi lặng nghe Hương giãi bày, nhận ra mình mới thực sự là người mắc lỗi. Con dâu tốt nết thế mà bà lại nghi hoặc cho cô những điều tiêu cực. Nắm lấy bàn tay Hương vỗ về, bà mỉm cười nhẹ nhõm:
- Sao phải xin lỗi chứ. Con đã vì gia đình chồng mà vất vả rồi. Cảm ơn con gái!
Lần đầu tiên, bà ôm bờ vai con dâu mà không còn mảy may chút cảm giác xa cách, ngượng nghịu như bấy lâu.
Thông tin bạn đọc
Đóng Lưu thông tin